- BÙI ĐẠI DŨNG
Vận
Đừng nói Đông tàn sen trốn rét, Chỉ là đang ủ ngó xanh thôi. Đông về khô hạn bùn đen phủ, Hạ đến vận mưa nụ bung chồi.
Ta ngươi
Làm sao ngươi lại ghét ta? Bởi vì ngươi thực giống ta quá nhiều. Ta sao ngươi lại thấy yêu? Bởi vì ta có những điều khác ngươi.
Soha
Thuyền lớn trải bờ tự tại Chẳng ngược xuôi lệ thuộc dòng Bờ kia bờ này đâu khác Có thuyền có bến hay không?
Rèn
Rèn thân một niệm về không Rèn ngôn mỗi sát na công thiện đời Rèn ý mộng huyễn mây trời Trái ngang suôn chảy bặt lời vô ưu.
Như như
Chỗ đã đến không còn lại đến Chỗ đã đi không thấy lại đi Vô biên muôn thủa xưa sai biệt Vô biên sự lý nghiệp nay tuỳ.
Xuân
Xuân như thể trên mây sà xuống, Một chấm xanh non nhú đầu cành. Nấp dưới bùn khe sâu khô cháy, Quyện sương mờ vương vất mắc quanh.
Xuân nay
Chú mèo xuân nhẹ nhàng len lỏi Giữa vườn đông cành nỏ lá vàng.Nắng hiếm hoi sau tàng mây sậm,Tiếng vọng gì đâu đó trầm vang.