- NGUYỄN MINH TÂM
Bất lực
Biết thân chủ hàm oan mà bất lực Có nỗi đau nào hơn thế nữa không? Công lý khẽ mỉm cười chua chát: - Ai bảo trong tim ngươi máu cứ đỏ hồng?
Tiếc
Một ngày tòa mệt mỏi Đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng Bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế Ngát một màu mênh mang
Công án
Có một chàng Luật sĩ Đi lang thang trên đường Hữu duyên gặp Thầy hỏi : Giờ ghét hay là thương? Thầy chỉ vào bãi cỏ Rồi không nói năng gì
Bản lĩnh bị cáo
Diễn biến phần thẩm vấn Bị cáo vẫn bốn không Thế là những câu hỏi Rơi tõm vào mênh mông Đã qua một phiên xử Với mức án vui rồi Bị cáo thành lão luyện Bốn không là xong thôi
Thỏ thẻ với nàng thơ
Mải mê với đồng hồ sơ suốt ngày quên mất Nàng thơ của mình Nàng buồn nên cứ lặng thinh Thơ ơi, ta chẳng vô tình thế đâu Bên nhau biết mấy bể dâu Buồn vui mình vẫn có nhau cơ mà
Viết giữa buổi sáng
Đằm mình trong đống hồ sơ Bao nhiêu thân phận đang chờ phán xem Lòng ta trĩu nặng nỗi niềm Hồn như lạc giữa một miền chiêm bao
Được mất
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng