- PHẠM HỒNG OANH
Một thoáng tháng Ba
Rì rào một thoáng tháng Ba Lá vừa chợt biếc và hoa chợt hồng, Lòng vừa chợt những mênh mông Gió lang thang đã chợt mong thổi về.
Hoa Mộc Miên
Bời bời một sắc tháng Ba Giêng Hai nhường để người ta đẹp rồi Lặng im, cháy một góc trời Đỏ cho rực đỏ ... để rồi lại xanh!
Năm - tháng
Năm thì ít, tháng thì nhiều, Cuộc đời dồn lại một chiều hoàng hôn, Héo vàng lắm giấc mơ con Gió lê những bước chân mòn vào đêm.
Chợt nghe “Tùy hứng qua cầu”
Thoáng nghe "Tùy hứng qua cầu" Cho tôi tìm đến nơi đầu sông xanh Con thuyền ba lá trôi nhanh Chở khao khát để làm thành câu ca Ước gì là một cánh hoa Trôi liu riu giữa hiền hòa dòng sông,
Viết cho ngày tình nhân
Nhắn nhe gì nữa cố nhân Khi người đã để một lần mất ta? Ta từ trong nỗi xót xa Đã trồng được những khóm hoa của mình.
Đường phố chiều nay
Ai là người đi ngược lại dòng vui Nên trống trải thả dài trên đường phố Chiều hoang hoải lung lay từng nỗi nhớ Để u hoài vương trên mặt người qua.
Dòng đời
Cái điệp khúc này cứ diễn ra như thế suốt gần hai năm qua, kể từ khi Hằng bị suy tim phải nghỉ việc nằm ở nhà chữa bệnh. Minh, chồng Hằng đang hí hoáy lau xe ở cổng định đứng lên đưa tiền cho Hạnh thì Hạnh đã bước nhanh qua. Hạnh luôn tránh giáp mặt với Minh.