- PHẠM HỒNG OANH
Chợt
Chợt đến từ đâu đây Một dáng chiều thao thức Chợt xanh từ kí ức Cả một miền chưa xanh! Chợt gặp tiếng chuông ngân
Cha
Ngày của cha, mà chưa có một bài thơ nào viết về cha, cũng thấy phần nào áy náy. Viết cho mình, cho người thì nhanh thế mà cho cha mình thì cứ ngắc ngứ... chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lạ vậy!
Mưa mùa hạ
Đó là cơn mưa cũng ồn ào như ngàn cơn mưa khác! Sấm đùng đoàng gọi chớp Mưa khanh khách cười mãn nguyện, hồn nhiên.
Cà phê chiều
Thôi về đi, cà phê đã cạn rồi Đáy cốc, chỉ còn viên đá vỡ, Chẳng lẽ cứ ngồi như tạc thế Nghe bơ vơ đang vỡ trong chiều?
Trốn tìm
Lạc vào miên man nhớ Lạc vào xáo xác thương Ta là người đang trốn Hay là kẻ đang tìm ? Đôi khi bỗng giật mình Trước con đường xa ngái
Lãng đãng ngô đồng
Ngô đồng à, tôi đã quên cây như quên đi bao chuyện cũ, như đã quên đi cái thời rất trẻ trung, sôi nổi yêu đương nhưng trái tim lệch nhịp, da diết yêu người nhưng người chẳng yêu tôi.
Yên Tử
Chẳng khi nào dám mơ gặp Phật Xin một lần thiền trước Hoa Yên Trúc và mây chẳng hẹp đường đâu nhỉ Nỗi niềm về xanh trước non thiêng.