- PHẠM HỒNG OANH
Làng
Ngày đi mòn qua đuôi mắt mẹ Đêm trở trời trong tiếng cha rên, Mảnh ruộng xa, máy không đến được Sức con người thay cả sức trâu.
Gửi người một thuở
Thôi, người hãy hạnh phúc đi Ta chẳng thể níu người về nữa đâu Tình yêu, sóng cả sông sâu Ta nâng niu những nỗi đau thật lòng.
Tình bầy con sít
Thôi đừng nhớ, cũng đừng quên Dẫu mười hẹn cũng chẳng nên hẹn gì Tay nâng vạt áo đầm đìa Tìm trong ngọn gió thổi về nơi nhau.
Ngẫm về một chuyện tình
Núi cứ cao Và nước cứ dâng Cuộc chiến tranh không nằm trong lịch sử Biết nói gì về được - thua muôn thuở Khi lòng còn dằng dặc nỗi cô đơn.
Không đề
Vẫn một ngày Như mọi ngày thôi Cứ trôi Và trôi không chờ đợi, Tháng - năm xanh tươi Tháng - năm vời vợi Những tháng - năm đã vuột khỏi tay cầm...
Ngõ vắng
Đời ồn ào bãi chợ, bến xe Còn ai nữa cứ mãi là ngõ vắng Ai từng sợ vòng vèo, heo hút lắm Ai có đường mà chẳng dễ lại qua.
Đoản khúc tháng Hai
Vừa biêng biếc với tháng Giêng Đã ngăn ngắt giữa một miền tháng Hai. Mùa xuân như chẳng còn dài Ta như lạc giữa thắm - phai, nổi - chìm.