- PHẠM HỒNG OANH
Hình như
Hình như trong những gọi mời Có lời rộn rã, có lời xót đau, Có bàn tay vẫy từ lâu Ta lưu lạc giữa ngàn sâu nhạt nhoà. Hình như sau những hiền hòa Có con sóng khóc vỡ òa biển khơi,
Tạp cảm
Sao lại nhốt mình trong căn phòng tối thế? Khi ngoài cửa sổ kia Nắng chẳng nhạt màu, Hoa vẫn đằm hoa! Sao lại để chuyện hôm qua Ám ảnh vào ngày mới,
Bão
Chẳng vô tình đâu anh Khi lòng em bão nổi Cơn mưa chiều rong ruổi Ướt nhòe lời thương nhau. Nào phải tại em đâu Khi mới là vĩ độ Nơi hình thành muôn thuở Tâm bão, vẫn là anh.
Nhật ký cánh đồng
Tôi trở về khi mùa lũ đang lên Mẹ ngoi ngóp dưới đồng xa cấy dặm, Hạt gạo ở quê những ngày giáp hạt Như gầy hơn gạo của thị thành.
Không đề
Thượng đế thường mang nỗi buồn, Tặng nhiều hơn cho con gái, Một người lặng thầm hóa đá Thành nỗi đau của muôn người. Giá con sóng hát thành lời, Biển đâu xô bờ quằn quại ,
Vu Lan nhớ mẹ
Lại mùa Vu lan vắng mẹ Nhà mình cứ trống trải hơn, Các cháu chưa nguôi thương nhớ: Bà ơi, bà ở nơi nào? Bên bờ ao làn rau muống Mẹ ươm, giờ vẫn còn xanh,
Thu ở Làng Bo
Chiều phai dần như ánh mắt xa, Đêm về trăng lẫn với cỏ hoa, Thu chợt đến như người vừa khóc, Sương hay là ánh mắt đỏ hoe?