- PHẠM HỒNG OANH
Dáng Thu
Chiều nay ngập ngừng chân bước Đếm từng chiếc lá khô rơi Lòng ai chưa lường hết được Những điều cứ ngỡ xa xôi. Những hạt sương trắng nhỏ nhoi Chơi vơi giữa trời mưa nắng
Đảo
Đến từ mây Dệt thành nắng gió, Cánh chim bầy sải sóng giữa ngàn khơi. Biển kể với tôi Sóng giãi bày rồi Có con sóng vẫn lặng thinh trong cát? Đảo xanh hay đảo trắng Có đủ kiệt cùng không
Mưa ngâu
Chắc còn uẩn ức gì đây, Mỗi năm chỉ có vài ngày gần nhau. Hạt buồn lúc chậm, lúc mau, Sụt sùi cảnh vợ chồng Ngâu đến giờ! Bao nhiêu đôi lứa tìm về,
Trước Thu
Lại đành lòng trốn gió heo may Sợ thu đến cây em trút lá Chút sương giăng cũng đủ làm buốt giá, Cây vốn mềm, thoáng gió cũng lao xao. Lại cũng đành trốn cả mưa Ngâu Sụt sùi thế làm sao chịu nổi,
Tháng Bảy ơi Tháng Bảy!
Người ta vẫn gọi tháng Bảy ta là tháng Vu lan báo hiếu, tháng xá tội vong nhân, tháng Ngâu vầy, rồi gọi là tháng cô hồn dã quỷ nữa. Kệ người ta, tôi chẳng gọi tháng Bảy bằng tên gọi nào hết. Tôi chỉ biết đó là tháng Bảy đầu thu với heo may và bão, lũ đang về.
Thơ cho ngày sinh nhật
Bạn đội mưa đến chúc mừng, Hình như chiều bỗng nhiên chùng thêm ra, Không có nến, chẳng có hoa, Ngày sang tuổi mới mưa nhòa nhạt mưa! Giã từ mây trắng mộng mơ Đã se se gió bơ vơ đón chào,
Chú ơi!!!
Chú đang nằm lại nơi đâu, Rừng xanh, núi đỏ, sông sâu, đất dày? Chỉ còn những nhớ thương này Cứ bằn bặt giữa tháng ngày vô tâm. Cầm lên tiếng gọi non sông, Chú mang tuổi trẻ đi không trở về,