- PHẠM HỒNG OANH
Bây giờ đang giữa mùa Sen
Bây giờ đang giữa mùa sen, Ta như hạt lép nằm chen nhụy hồng, Có con sáo đã sổ lồng, Ngẩn ngơ vẫn đợi một ngồng sen xanh.
Mùa Sen hẹn đợi
Tháng Tư về, giữa bạt ngàn hoa lá, sắc màu của nửa xuân nửa hạ thì có những bông hoa màu hồng tươi đang lấp ló trong những lớp lá xanh nõn nà trên mặt đầm, hồ, như chờ đợi những cơn mưa đầu mùa hạ bắt nhịp sẽ bung lụa, sẽ bừng nở lung linh, đấy chính là những nàng sen hoàng hậu, những bông sen tinh khôi của mùa hạ nồng nàn!
Nói với con về những cánh buồm
Con có nghe Tiếng sóng vỗ về như những lời ru Biển luôn hát những lời riêng của biển Biển sẽ thẫm một màu biền biệt Khi có buồm ra đi mà chẳng trở về.
Mưa mùa Hạ
Đó là cơn mưa Cũng ồn ào như ngàn cơn mưa khác! Sấm đùng đoàng gọi chớp Mưa khanh khách cười mãn nguyện, hồn nhiên.
Có một niềm vui
Niềm vui không có men Mà làm ta chếnh choáng Lòng tin không năm tháng Mà đổi màu thời gian.
Phượng
Phượng không đứng lẻ từng bông, Mà kết chùm nhớ, chùm mong, chùm tìm, Mỗi cánh hoa, một nỗi niềm Điều chưa nói đã lặn chìm vào hoa!
Mẹ
Bảy mươi ba tuổi, lần đầu tiên mẹ biết thế nào là ngồi trên máy bay, lần đầu tiên biết thế nào là Sài Gòn hoa lệ. Mẹ đi Sài Gòn thăm chị gái cả của mẹ 84 tuổi đang nằm viện muốn có mẹ vào. Trước khi đi, mẹ lo lắng gọi điện cho anh trai 78 tuổi cũng đang ốm là anh ở nhà giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn uống, em đi mấy bữa em về.