- PHẠM HỒNG OANH
Hạ ơi!
Như là muốn nói cùng tôi Gốc cằn cỗi thế, lá rồi sẽ xanh Quả thơm sẽ trĩu đầu cành Gió mây sẽ bớt mong manh. Hạ về !
Viết cho con gái
Con gái ơi, Lộc trời này mẹ tích từ mùa đông, Qua mùa xuân non tơ, qua mùa hè nóng bỏng Đến mùa thu thăm thẳm Mẹ ôm tròn lộc non. Những ngôi sao trên bầu trời xanh kia Không lung linh bằng sao con giữa bầu trời của mẹ
Chiều ơi chiều!
Thôi, gọi thế cho lòng đỡ vắng. Có những chiều chẳng biết táp vào đâu. Gió và mây lơ lửng trong chiều. Tôi lơ lửng ở chỗ nào chẳng rõ. Chiều cứ trôi, ừ đơn giản thế, người cứ qua trong những vô tình. Có cơn mưa mà không ướt nổi mình, hờ hững gió và hờ hững nắng.
Vu vơ trước biển
Xin đừng giông tố, biển xanh Bởi lòng biển có hàng trăm con thuyền Đời mỗi người, một cánh buồm Đâu nghĩa lý với nỗi buồn thế gian.
Tạp cảm mùa
Cây vừa trút lời xao xác lá Em hay là mùa cũ đang qua, Giời cứ rắc bao nhiêu lững thững Có con đường đi mãi chẳng thể qua...!!!
Đoản khúc mưa
Hạt mưa nào nỡ vô tình Câu thơ ướt tự lòng mình ướt ra Khi ta tiễn biệt xót xa Là khi ta đón ngân nga trở về!