- Sáng tác mới
hế nhân muôn vạn kiếp người ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn ngày tử thì trọng xem thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân...
Đang ngủ đâu? Tiềm năng ơi! Rừng xanh đã thành đồi trọc Suối sông trọi trơ cát sỏi Lúa ngô khoai sắn cạn dần Còn không vô tận mỏ than Mỏ sắt, mỏ apatit? Đâu rồi mỏ dầu, mỏ thiếc...
Chối bỏ buồn vui chạy trốn đời Lẩn vào quá khứ để còn chơi Đầu trần chân đất mồm hoang hoác Khinh cả càn khôn lẫn kiếp người...
Chối bỏ buồn vui chạy trốn đời Lẩn vào quá khứ để còn chơi Đầu trần chân đất mồm hoang hoác Khinh cả càn khôn lẫn kiếp người...
Dòng đời chẩy dài vô tận Kiếp người chỉ một khúc thôi Lãng đi mỗi giây mỗi phút Ngoảnh lại đã qua mất rồi...
Muôn kiếp trước ta là Hùng Vương oai linh hiển hách Những kẻ thù sát vách nể sợ ta Là Chu Văn An thanh bạch hào hoa Coi danh lợi phù vân như mây khói !...
Hạnh phúc tìm ở nơi nào Miền trung, miền bắc hay vào miền nam? Hạnh phúc ở cõi xa xăm Đang ngồi đằng trước hay nằm ở bên?
Hạnh phúc ngất ngưởng uy quyền...
Về đây em Khi nào em đứt gánh Đứt cung đàn Đứt cả gánh tháng năm Về đây em Dẫu tình đời dang dở Dẫu con đò Duyên nợ đã đứt dây...
Sắc bung khoe sức xuân thì Yêu anh em có tiếc gì đâu anh Tím hoa trên lá biếc xanh Thương nhau rụng cuống héo cành xá chi...
Kho tàng văn học dân gian thông qua truyền miệng, đi qua các thời đại mà tạo nên những vỉa tầng địa chất của lịch sử văn hóa loài người. Đó là kho tàng phong phú, quý hiếm, cho ta nhận biết được một cách chân thực những gì nhân loại đã đi qua, đã tạo dựng....
Rồi một ngày chúng mình sẽ xa nhau, Sinh, Lão, Bệnh rồi đến kỳ phải đến. Hàng tỷ năm rồi, Thuyền nào không rời bến? Có bao thuyền đã ngủ dưới đại dương?...
Kiếp người như mớ bòng bong Như cọng rơm nhỏ giữa lòng đại dương Một mình tứ cố ngũ phương Tự thân tìm lối mà đường ngác ngơ...
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Ừ, thì mình biết mình còn trẻ , Nhắm mắt nghiền, chẳng muốn soi gương. Nghe vầng trán lăn sóng vỗ vô thường, Bao kiếp sóng bao kiếp người nông nổi.. Ừ, thì cứ biết mình còn trẻ, Ngọn tóc xanh, chân tóc bạc hết rồi....
Mẹ là người vợ mất chồng Cũng là người mẹ xé lòng mất con! Phong làm chi mẹ anh hùng? Anh hùng chi chẳng còn chồng còn con?
Gì buồn hơn nỗi cô đơn?...
Đợi hôm qua Mưa phùn không trở lại Sau lưng ta Người lỡ hẹn chưa già Trước mặt ta Nắng ngang mày mùa hạ Ngày vừa may
Manh áo lụa gió bay...
Thương nhớ phận đào ngày xuống gốc Dồn bao sinh lực hiến cho đời Thân đào héo quắt khô củi mục Mưa bụi phục sinh trắng cả trời...
Đời như một áng mây trời Thả hồn cùng gió muôn nơi ngút ngàn Bốn mùa đông hết hạ sang Ngày ngày đón ánh nắng vàng trời cao
Bồng bềnh bên những vì sao Những đêm trăng sáng trắng màu tinh khôi...
Yêu người đã có vợ Đêm thừa trăng thiếu chăn Sao mai không nhắm mắt Thức ngỡ nằm trong mơ Bạc bẽo ơi Em sợ Tình chúng mình trái ngang...
Trước có lần Trang Chu tôi nằm mộng thấy mình hóa bướm. Là con bướm vui vẻ. Tùy ý, vui vẻ bay lượn đó đây. Không hề biết mình là Trang Chu nữa. Rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình chẳng là Trang Chu đây sao....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!