- Sáng tác mới
Mây của trời chắc màu xanh lắm nhỉ Xôm xốp bồng bềnh theo gió chu du Chẳng nhớ nhà, chẳng biết khóc hu hu Vi vút từng cao, lang thang xứ lạ Đây thảo nguyên, đây trùng trùng núi đá Đây rừng già, suối bạc, nước long lanh...
Cùng Cha cùng Mẹ diệu huyền Hạ Long chị lớn em duyên Cát Bà Sinh đôi bãi cát làng ta thiên nhiên chau chuốt tặng hoa cháu Rồng, Bãi dài mịn dưới gót hồng...
Đã bao lần về lại bến sông quê Kỷ niệm tuổi thơ lặng lẽ tìm về Mắt ngơ ngác tìm bãi bồi xưa ấy Thấy mênh mang một màu nước sóng xô....
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Tôi vào thành phố Hồ Chí Minh dạy học, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo, thấm thoắt nay đã tròn ba mươi năm. So với tuổi đời ba trăm năm của mảnh đất bốn mùa xanh cây lá và rực vàng nắng gió này, khoảng thời gian đó...
Mẹ bắt đầu "trẻ" từ khi nào nhỉ? Có lẽ từ khi tuổi cao không còn làm ruộng được nữa. Lúc đó, ông còn sống, các con đi làm xa, ông bà ở nhà tự chăm nhau....
Ta sợ những gì khác lạ, Bất kể ích quý ra sao. Cái quen ta tin lành tốt, Dù nó ác xấu thế nào. Phố phường người đông đất chật, Ta quen nồng nặc hơi người....
Nguyên hình nõn liễu vắt ngang láy đen hạt nhãn lá răm hẹn chờ Hút hồn Xuân bãi đảo khô lòng tôi kẹt lại sau bờ mi cong...
Từ xa xưa khi còn nhỏ cũng như rất nhiều bạn học của Nó ngày ấy, việc học Địa lý chả mấy tay nào để ý nhưng thật sự thì nó cũng hiểu học càng nhiều thì càng bổ ích....
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Ta sợ những gì khác lạ, Bất kể ích quý ra sao. Cái quen ta tin lành tốt, Dù nó ác xấu thế nào. Phố phường người đông đất chật, Ta quen nồng nặc hơi người....
Cảm xúc chỉ là điều chúng ta lựa chọn, sao cứ phải để chúng dẫn đường cho lý trí và tình cảm chân thật. Có một đôi bạn thân cùng dạo bước trên sa mạc, họ đang nói chuyện rất vui vẻ thì xảy ra một mâu thuẫn nhỏ, dần dần càng trở nên gay gắt....
Một cái cây lớn lên nơi hoang dã, dẫu gió thổi cát bay, dẫu mây vờn mưa vũ thì hoa vẫn thơm, trái vẫn ngọt, cây vẫn sống kiên cường giữa thiên địa mênh mang…...
Đến tận giờ gã cũng không hiểu vì sao thời đó bọn gã nhiều năng lượng đến thế. Cả lớp sáu chục con người ta mà số có cân nặng trên 50kg chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà đạp xe 40 - 50 km thậm chí đi Hải Phòng hơn 70km cũng chỉ là chuyện thường ngày ở XÓM....
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi......
Lại một mình với biển vắng chiều nay Người xưa cũ còn biển thì đã khác Biển dửng dưng trước dặt dìu sóng bạc Người lặng thinh sau đây đó vô tình....
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Tết Đoan Ngọ… cả một thời ấu thơ với bao mong ngóng, rộn ràng. Cái mong ngóng,rộn ràng có lẽ chỉ xếp thứ hai sau cái mong ngày Tết Nguyên đán. Tôi đã luôn bắt đầu nhẩm đếm nó từ ngày mùng một đầu tháng, lúc mẹ tôi mua ở chợ nải chuối vàng ươm về thắp hương trên bàn thờ....
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Bạn nghịch cát bao giờ chưa? Chắc hẳn đã từng. Khi nghịch cát, bạn nghĩ gì không? Chưa chắc, có lẽ đa số chẳng nghĩ gì hết....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!