- Sáng tác mới
Một trái tim đóng băng Nằm sâu trong tuyết Tuyết trắng... Tuyết óng ánh. Con gái yêu, con gái nhỏ bé vẽ cho mẹ một con tim đỏ đẹp và mềm, mang trong mình thương và đau...
Buổi trưa có một đợt tuyết đầu mùa rơi nhẹ. Không ai ngủ được. Người nào cũng háo hức xem tuyết rơi. Các bạn Beijing nói tuyết đầu mùa bao giờ cũng mang may mắn tới mọi người....
Tuyết đầu mùa rơi non nớt. Lá biếc đón về, ôm lấy, thơm. Hoa cuối mùa nồng nàn sắc đỏ. Ngỡ Trắng về kết bạn trăm năm. Đâu có biết lạnh ngấm lòng buốt giá! Đâu có ngờ đông đã len sang....
Buổi sáng bước ra khỏi cửa. Không khí lạnh ngắt sững sờ. Lặng lẽ đi ra khu vườn để cảm nhận thời khắc sớm mai của cỏ cây. Ngạc nhiên chưa. Không thấy gì cả. Khu vườn im lìm run lên trong giá rét....
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
đá dắt díu lên trời chênh vênh mảnh trăng vách núi cao nguyên ngăn ngắt chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương đôi tình nhân suýt xoa cao nguyên quá đỗi tuyệt trần...
Mấy năm trời gián đoạn Kết nối Jan & Essa Hôm nay gặp người bạn Mới hay Jan mãi xa... Lòng tôi đầy thương xót! Nhớ nhung tới ông bà...
Tôi thực sự hào hứng đón nhận, nâng niu và trân trọng đọc liền mạch “Đường vào ánh sáng” tập thơ của ba tác giả Nguyễn Thị Uyển, Nguyễn Phương Thủy và Hoàng Tố Uyên Rose....
Một trái tim đóng băng Nằm sâu trong tuyết Tuyết trắng...Tuyết óng ánh. Con gái yêu, con gái nhỏ bé vẽ cho mẹ một con tim đỏ đẹp và mềm, mang trong mình thương và đau...
Chỉ có em và thời gian trôi Không tiếng xe kêu, không người qua lại Em lang thang với nỗi niềm mê mải Mỗi bước chân đi, mỗi một òng tròn. Vòng tròn này em dành cho anh Vòng tròn này em dành cho em...
Với người yêu nghệ thuật Thì bức tranh "Mùa Xuân" Của Pierre Auguste Cot Là tác phẩm tuyệt trần! Một đôi tình nhân trẻ Ngồi trên chiếc ghế đu Cô gái cười e lệ Nhìn người yêu say sưa......
Em ơi! Em ơi! Em ơi... Đất trời hớn hở đất trời đón xuân Giữa không gian đẹp tuyệt trần Mà sao em đứng tần ngần ngõ duyên Ngoài kia trên bến dưới thuyền...
Cơn bão xoáy tràn qua chiều dữ dội đất ngả nghiêng trời ngả nghiêng trời chấn động lớn dồn xô trong giông tố tĩnh tại ư? có thể chỉ lòng người!...
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Một nhà triết học từng nói: “Tâm thái của bạn chính là chủ nhân của bạn”. Trong cuộc sống hiện thực, chúng ta không thể khống chế cảnh ngộ của bản thân, nhưng lại có thể khống chế tâm thái của mình; chúng ta không thể thay đổi người khác, nhưng lại có thể thay đổi chính mình....
Từ lúc ấy, mình có ý nghĩ: vì thế mà tháng 2 chỉ có 28 ngày. Không thể đợi thêm một ngày nào nữa, 30, 31 ngày là quá dài… Mùa Xuân vội. Bởi vì được mong chờ đến nôn nao rạo rực. Những ngày lạnh cuối cùng trong chiếc áo pan-tô kếch xù, mũ lông và khăn len cuốn mấy vòng to sụ làm mình hệt như con tằm......
Tuyết đầu mùa Một sớm mai thức dậy Thấy trắng cả đất trời Mây vương đầy cửa sổ Ồ, tuyết đầu mùa rơi! Tuyết phủ trắng muôn nơi...
Trời vẫn còn mù sương Con đã phải tới trường Lạnh tái da, tím thịt Nhìn vai gầy càng thương Đường tới trường rất xa Gập ghềnh nơi đất lạ Giữa hàng cây không lá Tuyết trắng đường con qua...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 형설지공 (螢雪之功 - huỳnh tuyết chi công). Ở đây, huỳnh - đom đóm, tuyết - tuyết, chi - của, công - công sức. Câu này có nghĩa là đạt được công quả sau thời gian khó khăn dùi mài kinh sách bằng ánh sáng của đom đóm và tuyết...
Bên này là cuối xuân Hoa dại còn nở rộ Quê nhà là đầu hạ Phượng đỏ khắp đường đi Bên mình đang mùa thi Bằng lăng buồn tím ngắt...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!