- Sáng tác mới
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Thoáng gió lùa lạnh buốt Lay khẽ dải ruy-băng Tuyết nhờ nhờ cửa sổ Lạnh len vào trong chăn. Dì đến giường cháu gái Chợt hốt hoảng, sững sờ...
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa...
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Ở nơi ấy quê hương xa vời vợi Nắng cháy biết buồn, mưa rơi biết nhớ Ở nơi ấy sóng không xa bờ Gió ngu ngơ viết thơ nền cát vắng.
Và nơi ấy tuổi thơ trôi trong trắng!...
Sao khát thế, dù rễ cây sũng nước? Dù gốc cây lép nhép đẫm mưa phùn? Lá cây khát màu xanh, Ngửa mặt nhìn xam xám, Đông không trôi, Thiu thỉu ánh mặt trời... Sao khát thế, Khát một nụ cười,...
Con chim tìm nơi đất lành Cánh chim cuối thu sải cánh Bay về phương nao nắng ấm Những mùa di trú trong năm Người Việt rời quê im lặng Hồn quê vời vợi chân trời...
Chúng nó chẳng làm gì ra của cải Chỉ chụm đầu nhau bàn cách móc tiền Thời cơ chế lem nhem nhếch nhác Chúng hùa nhau kiếm chác như điên...
Ngày xưa nghèo nhưng cũng có cái sướng thật. Ví dụ như chuyện học hành ý. Mình học 5 năm cấp một, 4 năm cấp hai mới thấy có 1 lần phòng về dự giờ văn cô Quí hồi lớp 6,7 gì đấy. Cấp 3 không lần nào luôn....
Tràng An ngợi ngời hương sắc Chốn bồng lai tiên cảnh là đây! Nắng thêu hoa, hoa khảm nắng lên cây Mây ngũ sắc sà xuống lòng núi biếc. Văn vắt Cổng Trời, Địa Linh, Thánh Trượt...
Ngày Phật Đản Sinh, Hằng triệu biển ngôn từ của thế gian, Có dạt dào bao la lớn nhỏ, Dù ngàn kiếp này có bao nhiêu hơi thở, Con cũng không sao nói hết mọi ơn dày......
Sài Gòn một sáng ngời ngời nắng và gió. Tôi nghe tin nhà văn Bút Ngữ từ trần. Vô cùng bất ngờ vì khi đón nhận tác phẩm DUYÊN, bác còn khỏe lắm....
Trẻ chưa từng hiểu sắc, không, Mỗi khi xuân tới gửi lòng trăm hoa. Nay chúa xuân diện lộ ra, Thiền trên nệm cỏ ngắm hoa rụng thềm....
Ở ngoài ấy đông về lạnh lắm Chị gửi ra mấy vạt nắng hồng Dù rằng em chỉ thấy hư không Nhưng đây là tấm lòng yêu dấu Biết em tôi gió mùa rét thấu...
Buổi sáng khi thủy triều rút. Dọc bãi biển chất chồng hàng đống sứa đêm qua sóng táp lên bờ. Con sứa nào cũng to lớn ngồn ngộn. Có con trong suốt như pha lê. Có con trắng đục như sữa. Có con đỏ đồng tươi tắn....
Tôi sợ nụ cười thường trực, Đóng khuôn chết lặng trên môi. Tôi buồn tôi đau như thể, Họ đang hủy báng nụ cười. Năng lực thuộc riêng người có, Hơn mọi loài vật bạn ơi,...
Người xưa dạy rằng: Con người cần hành thiện, tích Đức. Đức là những phẩm cách tốt đẹp của con người. Thiện mỹ, chính đại quang minh, trong sáng. Có Đức mặc sức mà ăn. Mất Đức là mất tất cả....
Hạnh phúc tìm ở nơi nào Miền trung, miền bắc hay vào miền nam? Hạnh phúc ở cõi xa xăm Đang ngồi đằng trước hay nằm ở bên?
Hạnh phúc ngất ngưởng uy quyền...
Nước sông Côn núi rót từ sông Say Nên Bầu Đá rượu trong như trời lọc Như nước mắt xứ An Nhơn vừa chắt Như vui buồn nằm ngủ võng đắng cay...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!