- Sáng tác mới
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Không phải Đức Phật đạt toàn giác sau 49 ngày ngồi gốc cây bồ đề. Sau lần giác ngộ ban đầu ấy, Đức Thích Ca luôn tự đề cao giác ngộ bản thân qua mỗi ngày. Ngày hôm nay giác ngộ rồi lại thấy điều giác ngộ hôm qua là chưa đúng, chưa đủ....
Đời người như mớ bòng bong Như cọng rơm nhỏ giữa lòng đại dương Không biết bơi, không biết hướng Loay hoay tìm lối tìm đường, tìm cơ Muốn sống thì phải đến bờ...
Gió Xuân hây hẩy lụa là, Khí Xuân ấm mát, thịt da đang thì. Lòng Xuân náo nức muốn đi, Không định hướng, một cõi Về, mông lung....
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi, Sông Sài Gòn như kênh chật chội, Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi, Những dòng người nườm nượp qua cầu......
Sao khát thế, dù rễ cây sũng nước? Dù gốc cây lép nhép đẫm mưa phùn? Lá cây khát màu xanh, Ngửa mặt nhìn xam xám, Đông không trôi, Thiu thỉu ánh mặt trời... Sao khát thế, Khát một nụ cười,...
Tháng Năm Theo thời cuộc ta ly hương thủa ấy Ta nếm trải những thói đời lầm lậy Đối diện tử sinh Ngơ ngác tháng ngày ... Những kỷ niệm xưa khổ lắm buồn nhiều Ta chẳng thể nào quên Khi cái chết cận kề bên Ta bật khóc, không một lời trăn trối......
Cuộc đời người quá ngắn Mọi thứ đều mong manh Chỉ một chút bất cẩn Là đổ vỡ tan tành... Bé chỉ mong mau lớn Và mơ ước thật xa
Khi gặp con sóng lớn Ta mới dần hiểu ra...
Tôi cảm ơn người đã nắm nay không phải vì đã giúp tôi không ngã, mà chính vì người đã chìa tay ra với tôi. Tôi cảm ơn người đã cổ vũ không phải vì đã giúp đời tôi đã bớt khổ mà chính vì người đã có lòng khích lệ tôi....
Hoa vừa rụng Tóc em vương Hương làn môi ướt anh Sao anh mãi đi xa Để nỗi buồn ở lại ? Em nuôi anh bằng hương hoa Anh nuôi em bằng ngày mai...
Ngày Phật Đản Sinh, Hằng triệu biển ngôn từ của thế gian, Có dạt dào bao la lớn nhỏ, Dù ngàn kiếp này có bao nhiêu hơi thở, Con cũng không sao nói hết mọi ơn dày......
Xưa tôi luôn miệng nói Bây giờ thích lặng im Tĩnh lặng dần theo tuổi? Lắng dần theo nhịp tim... Im lặng để thấu hiểu Những mảnh đời khác nhau Để tránh những phiền nhiễu...
Mộc Miên từ 5 thế kỷ Tỏa nắng lối vào tháng Tư Xuân vẫn chùng chình sau cửa Hè non ướm gót chần chừ!...
Tôi sợ nụ cười thường trực, Đóng khuôn chết lặng trên môi. Tôi buồn tôi đau như thể, Họ đang hủy báng nụ cười. Năng lực thuộc riêng người có, Hơn mọi loài vật bạn ơi,...
Người xưa dạy rằng: Con người cần hành thiện, tích Đức. Đức là những phẩm cách tốt đẹp của con người. Thiện mỹ, chính đại quang minh, trong sáng. Có Đức mặc sức mà ăn. Mất Đức là mất tất cả....
Hạnh phúc tìm ở nơi nào Miền trung, miền bắc hay vào miền nam? Hạnh phúc ở cõi xa xăm Đang ngồi đằng trước hay nằm ở bên?
Hạnh phúc ngất ngưởng uy quyền...
Nước sông Côn núi rót từ sông Say Nên Bầu Đá rượu trong như trời lọc Như nước mắt xứ An Nhơn vừa chắt Như vui buồn nằm ngủ võng đắng cay...
Mẹ tôi tuổi Hợi (1935). Ở tuổi này nhưng mẹ đi lại vẫn khá nhanh nhẹn, vẫn ăn ngủ bình thường, thỉnh thoảng còn làm được một lon bia hoặc vài ly rượu vang. Mỗi tội, mẹ đã bắt đầu "nhớ nhớ quên quên"....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!