- Sáng tác mới
Giữa trời những hạt mưa rơi Chơi vơi vội vã tìm nơi về nguồn Trốn nhanh nắng hạ trời buồn Chẳng mong trong nắng ánh lên sắc màu Chỉ cần nước lại cùng nhau...
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Đồng quê thẳng cánh cò bay Đường làng uốn khúc lúa say đôi mùa Cây đa bóng rợp sân chùa Sớm hôm đôi bạn vui đùa cùng nhau Bao năm anh ngắm hoa cau Ngóng mong ngày mẹ đón dâu về nhà...
Một đêm yên tĩnh đến nôn nao, Đêm của nhung huyền giăng khắp chốn. Trong phòng nhỏ khẽ khàng, Ta đếm những vòm sao... Có tiếng vỗ bờ, Những con sóng lao xao....
Mình đã già đi sau chiến tranh Chỉ các bạn mãi mãi mười tám tuổi Mình đã quay về với đường Chín, Khe Sanh Đất cúi đầu, nói bao điều chưa kịp nói... Đêm chết khát, ba thằng mình ra suối...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Tôi về tìm tuổi thơ tôi Nơi quê cất giữ một thời tuổi thơ Những ngày vui vẻ vô tư Mày tao một đám sớm trưa nô đùa Những gương mặt đó hôm xưa Ly hương tứ xứ biết giờ nơi nao...
Thấy bóng trăng tròn trong khóm mây Mời trăng xuống cạn chén men này Những lời tri kỷ xin cùng tỏ Trăng chếnh choáng rồi… Ta cũng say...
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời....
Có những lần trở lại thăm đất quê Dáng hoa xưa tìm về trong ký ức Người xinh tươi một thời chung trường lớp Đoá hoa xinh vừa chớm tuổi trăng tròn. Nhỏ nhắn hồn nhiên duyên dáng dịu hiền...
Ta lại gặp ta bóng phượng xưa Ôn ngày nắng gắt ôn ngày mưa Ôi bao kỷ niệm còn nguyên vẹn Mặt ấy đỏ nhừ… tớ lại thua Chẳng dám ôm nhau sợ bạn cười Dưng mà… Giời xúi mọi người ơi...
Bệnh thì phải uống thuốc Đau phải vào nhà thương Muốn sức khỏe - thể dục Đâu cũng có con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương....
Mấy năm rồi, nay trở lại Sầm Sơn. Gió vẫn ngọt, nắng vẫn vàng rờ rỡ. Biển vẫn xanh, sóng cồn lên nỗi nhớ Yên ả những cánh diều, Biển gọi mãi, người ơi!...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Đất nuôi cây có cây không ngay Đất buồn quá suốt ngày vật vã Giời thương đất mưa rơi lã chã Giúp đất hồi sinh hỉ hả vì cây...
Người ơi, lời thơm ngát Tay hoa thoa phím đàn Gót sen hồng nhẹ lướt Thắt lưng xanh Hàng Thao Ta gõ tom tom chát Mưa ghẹo ướt áo em...
Đã về tới Sài Gòn Dư âm còn đọng lại Một nụ buồn xa ngái Nở rồi, Hà Nội ơi! Phiên xử tạm khép thôi Bao nhiêu điều còn đó Lòng như con đò nhỏ Cứ chòng chành, khơi vơi......
Bạn bè đời cho ta Đâu họ hàng thân thuộc Muốn chơi với bạn được Nên tự thay đổi mình Anh em cha mẹ sinh Nhưng đất trời sinh tính...
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời....
Khi bàn về Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín Nhiều người cho là chuyện trời ơi Trong cư xử phớt lờ nhẫn nhịn Lấy tiền đo giá trị con người. Gọi là đẹp chưa chắc đã là tốt Lời nói hay chưa hẳn đã thật thà Nên để tránh những điều dại dột Phải đắn đo quyết định lúc đưa ra...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!