- Sáng tác mới
Đã lâu lắm rồi chưa có được trận mưa rào. Mấy tháng ròng toàn hanh khô, cứ tưởng ăn tết xong là có mưa xuân cho con người, cây cỏ mát mẻ bừng lên sức xuân. Thế nhưng các cụ bảo năm nay nhuận tháng hai, nên xuân muộn....
Sẻ đồng thân nhỏ. Lông bù xù xám ngắt trông thật xấu xí. Tiếng kêu lích tích nghe rất chán. Đã thế lại kén chọn chỉ ăn thóc ăn đỗ ngô phá hoại mùa màng nên ai cũng ghét. Sẻ đồng là chim trời nhưng cả đời lại quanh quẩn bên con người. Nó làm tổ trên mái nhà trên......
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Khi bọn trẻ chơi ngoài đồng vào mùa lúa ôm đòng lúc đói quá chúng thường rủ nhau tuốt đòng đòng non để ăn. Bắp lúa khi đó đã thành bông nhưng sữa non còn trong suốt....
Ngày xưa có buổi rảnh rỗi lũ học trò chúng mình lại cao hứng rồng rắn nhau đạp xe từ Quán Chùa xuống Cầu Cau. Rồi từ Cầu Cau vòng xuống Chợ Cổng/ Chợ Tây/ Chợ Gạch để về nhà....
Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình....
Trời liu hiu chút nắng Mưa bụi thầm thì bay Đi sang nhà hàng xóm Cành lộc nõn cầm tay Những vẩn mây khói xanh Thơm thơm mùi pháo nổ Trên bàn thờ của Tổ...
Tôi biết em vào một ngày hè nắng chói chang. Nhìn em thật bức sốt với cái đầu đầy tóc rối tung, lòa xòa xuống mặt, sau được em chiếu cố cặp vội cặp vàng bằng cái bím ba lá....
Đông về, se sẽ và chầm chậm nhưng đủ ngấm vào hồn người những lắng sâu, đủ để người ta nhớ lại những mùa đông đã xa lắm, những mùa đông chỉ còn trong hoài niệm…...
Nhà tôi cách bờ sông Ngàn Phố khoảng 100 m. Làng tôi thuộc miền hạ Hương Sơn, là vùng đất thấp nên gần như năm nào cũng ngập lụt. Ngày ấy, cứ vào mùa lụt là bọn trẻ chúng tôi thích lắm....
Trong những năm chiến tranh phá hoại ở miền Bắc, hầu hết các nơi đều không thể tổ chức cho trẻ em vui chơi vào dịp Tết Trung Thu....
Nhớ thật nhiều, xóm nhỏ thân thương. Nơi lưu giữ tuổi thơ đẹp nhất. Nơi tôi có mẹ hiền chở che, ôm ấp. Nơi ươm mầm, chắp cánh ước mơ xa....
Tuổi thơ, niềm sung sướng nhất của nó là được theo bà đi chợ! Vì bố mẹ đi công tác xa nên bà trông nom hai anh em nó. Trẻ con quê nó chả bao giờ biết ngủ nướng. Sáng sớm khi chú trống choai vừa dứt tiếng gáy bà đã vào âu yếm xoa má nó...
Mấy ngày rồi, Mụ mong đứng mong ngồi hết đi ra rồi lại đi vào. Hai đứa con thì suốt ngày đòi mẹ quà, đòi ăn ngon. Mà giãn cách xã hội ba ngày mới được đi chợ một lần, tiền thì đâu có dư dả gì. Mụ gắt lên với lũ trẻ một cách vô cớ....
Ngày ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường ăn trầu. Nhà ở nông thôn ngày ấy thường là nhà ba gian, năm gian với bậc thềm tam cấp lên hiên nhìn khoảng sân rộng....
Trong dòng Ngân Hà lấp lánh muôn ngôi sao khổng lồ của văn minh nhân loại, nhiều ngôi sao Việt xuất hiện, mỗi người một bản sắc riêng nhưng họ đã mang lại cho nền văn hóa phương Đông những áng thơ văn bất hủ. Bên cạnh những áng văn gắn liền với những biến cố thăng trầm của lịch sử, thì đây là lúc âm......
Con người ta, càng về già, càng khổ. Mà khổ tâm là chính, nhưng người già lại ngại, ít bộc bạch về điều đó, sợ bọn trẻ nó bảo là lẩn thẩn. Trong nhiều điều sợ, người già sợ nhất mình bị vô hình trước gia đình, xã hội....
Các thế hệ tiền nhân của loài người, nhất là ở cõi Đông phương hiếu học đều cho rằng thế gian này có một thứ gọi là Đạo, và Đạo là nền tảng triết lý, là con đường dẫn người ta sống, tức suy nghĩ và hành động đúng đắn....
Tôi ngược trở về với nơi ấy tuổi thơ Nhớ cánh buồm nâu đang xuôi về phía biển Ngắm mái đình cong nhớ cánh diều trên bến Ai thả lên trời trong chiều gió heo may...
Năm nay vì dịch CoVid thực hiện giãn cách xã hội, sang đầu tháng Tám âm lịch đôi vợ chồng Ngưu Lang Chức Nữ mới được gặp nhau nên sướt mướt mãi. Gần đến tết Trung thu đất trời vẫn mọng nước, thỉnh thoảng lại đổ xuống đất lành một cơn mưa xối xả....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!