• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Cây hoa gạo

Thứ tư - 08/03/2023 15:25




CÂY HOA GẠO

(Nguyễn Thu Thủy)


Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình. Gió se sẽ thổi tung mái tóc ngắn, úp hình trái dưa, và hàm răng thủng đôi răng thỏ của con nhóc ngồi trước yên xe, nhưng không làm lay động nổi một bông hoa bèo tím lững lờ trôi trên sông.


Đôi mắt đen nhánh của mình (khi mình chưa biết đến truyện tranh và cận lòi mắt cũng to đẹp lắm) khi đó sẽ mở to ngó nghiêng và chờ đợi điểm nhấn đẹp nhất nơi cây cầu dẫn vào cổng làng. 


Ở đó có hai hàng cây hoa gạo đỏ. 


Giờ họ chặt hết rồi, mở mang đường xá. Lần cuối mình nhớ được thì mỗi cây đều cao cỡ cái cây hoa gạo trên đê sông Hồng, nơi bãi tre, độ một cái nhà 3 -4 tầng.


Hoa gạo đỏ trên nền trời xám, với mình là màu ấn tượng nhất, đẹp đẽ nhất, như một món quà của trời đất để làm cho ngày lạnh không lạnh, để đất trời có điểm nhấn lọt vào lòng mắt sâu. Đẹp và mạnh mẽ, cao to hơn cả hoa đào, hoa mai ngày tết. Lại không oi bức như màu Phượng đỏ. 


Mà hơn hết cả là vì hồi xưa mẹ mình hay được gọi tên cúng cơm là Gạo. 


Thủa bé, mình đã nghĩ là do môi mẹ rất đỏ và đẹp, như bông hoa gạo nên mới có tên hay như vậy. Nhưng thực ra là do mẹ rất trắng. Một màu trắng ngọc của hàm răng đều hạt bắp, một làn da trắng mỏng toang mà sau đó đã nám đẹp vì quá dễ cháy nắng, đặc biệt sau bao năm tháng tần tảo, và dĩ nhiên sau này thì vì thời gian phơi nắng nhiều.


Dù sao thì những hàng cây hoa gạo đỏ đã cho mình một cổng trời, giống như cổng thiên đường. Mình đã nghĩ cổng lên thiên đường cũng chỉ đẹp đến thế là cùng. 


Và mình đã luôn rắp tâm trồng thật nhiều cây hoa gạo sau phòng ngủ của mình ở vườn, để sau này khi đêm về, dõi qua khung cửa ngắm trăng, sẽ được ngắm nét khẳng khiu của tán cành, nét uốn lượn mềm mại của cánh hoa và nét đơn độc mãnh liệt của từng chiếc lá rơi.. 


Khi tuổi ngày một lớn, người ta sẽ nhớ hơn về thời xưa cũ. Nhớ kỷ niệm, nhớ người mình yêu thương, người đã đến và đi trong cuộc đời, bao bọc mình và để mình đi tiếp. 


Lỗi lầm hay ân nghĩa đều chỉ đơn sơ như chiếc lá rời cành, mùa hoa thay áo. 


Mọi việc đều đã có nguyên do sâu xa, đã có những an bài. 


Tuy là để lại nhiều bứt rứt không dễ gì giảm bớt trong thời gian kiếp này, vì quá nhiều yêu thương đã được trao đi, nhưng xét cho cùng, vẫn còn người bên ta mà ta phải yêu thương hơn, trân trọng những giây phút còn bên nhau, như là mẹ cha, như là người sẽ cùng ta đi khắp cùng trời đất, cùng ta đi đến đích của cuộc đời, và... như là cả thế gian này. 


Mình vẫn luôn yêu hoa gạo vì lẽ, hoa rụng xuống đất vẫn luôn nguyên vẹn cả bông, ko bao giờ rụng chỉ 1-2 cánh hoa, và khi rơi xuống vẫn nguyên một màu đỏ thẫm như lúc trên cành. Kết thúc vẫn rực rỡ và đậm sâu như lúc bắt đầu. Người có tình cảm đậm sâu cũng vậy. Nâng lên, đặt xuống đều trĩu lòng. Như là hoa gạo Tháng Ba.


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.