- Tản Văn
Cậu bé đó
Thứ bảy - 11/03/2023 12:20
(Ảnh: Thuy Bin)
CẬU BÉ ĐÓ
(Nguyễn Thu Thủy)
Cách đây 5-6 năm, mình có đến dự một buổi nói chuyện của Tạ Minh Tuấn - một người mà đến giờ mình vẫn luôn có page facebook để biết bạn ấy đang truyền đi một nguồn năng lượng tốt cho cộng đồng - một người quả cảm, yêu thương, sáng tạo, biết con đường mình đi là ở đâu, nhiệt huyết và có tâm - một người cảm thụ được sự sâu lắng và giá trị của Tâm, Trí.
Mình cũng chưa bao giờ học Tuấn vì mình đã và đang học những pháp lý của con đường mình lựa chọn.
Ngày hôm mình tới buổi nói chuyện, là vì mình đã nhận lời một người bạn thân, đã luôn sống với mình bằng kiên trì và chân thành. Bạn nhờ mình giúp bạn để truyền lửa cho em ruột của bạn - một cậu bé mới chập chững bước vào đời và có chút khiến bạn mình e sợ là em có thể lạc lối.
Mình đã dẫn cậu bé đó tới, đó là lần duy nhất, lần đầu tiên và có thể là lần cuối cùng mình gặp cậu bé đó nếu tới giờ này còn chưa gặp lại.
Hôm đó Tuấn kể về người nhà của Tuấn, có một người đã mất vì dẫm phải bom mìn trên ruộng. Giọng Tuấn rất ấm áp, câu chuyện buồn nhưng lại được kể bằng chất giọng yêu thương, thành ra trong khán trường vẫn đong đầy một dòng năng lượng mạnh mẽ.
Tuấn hình như trước thuộc danh sách Forbes 30, là người đã nghĩ tới việc thiết lập hệ thống bác sĩ gia đình, giúp ích cho thành phố nơi cậu sinh sống.
Ngày hôm đó, mình khởi sự dạy người em trai đấy, mình muốn bắt đầu bằng việc đầu tiên em cần giữ trong lòng, như một định đề cho cuộc sống: Nguyên tắc số một - HÃY YÊU THƯƠNG GIA ĐÌNH.
Sau này mình cũng nhận lời giúp em, giới thiệu em vào làm việc tại một nơi cũng cần em và có quan hệ rất tốt với mình. Em nó còn nhỏ nhưng ngoan, học hành tốt, kiến thức có, cũng là đứa nhìn có vẻ chịu khó chịu khổ được, nên mình cũng mừng khi kết thúc thử việc, em được nhận chính thức, và cho đến giờ này vẫn kiên trì phấn đấu và được ghi nhận.
Mình chỉ nhận được 1 tin nhắn em cảm ơn, sau đó không bao giờ thấy em nói thêm gì.
Cũng là sự tắc trách của mình, vì đã không theo được em liên tục, để truyền cho em thói quen suy nghĩ cũng như những bài học tiếp theo mà cuộc đời này cần tới.
Ví như sự biết ơn cần thể hiện bằng hành động, ví như trong cuộc sống hãy lựa chọn những người chân thành, có tri thức và không cư xử bạo lực, không hành động ích kỷ, cũng đừng tham lam những đồng tiền không phải của mình, vân vân và mây mây.
Mình không rõ giờ này em đã học tới đâu, vì em vẫn không bao giờ nhắn tin thêm cho mình. Mà mình thì bận bịu, gia đình, con cái, công việc. Ra ngoài xã hội, mỗi ngày tới hàng chục group chat công việc, nhân viên mình mà mình còn lo chưa xong cho cuộc sống của họ, mình còn biết bao người phải để tâm, nên chỉ khi nào nhận được tin nhắn ai đó báo đang không ổn, thì mình mới trả lời lại và dành thời gian giúp đỡ.
Dù sao mình cũng không phải người của công chúng, không sống theo KOL, và vẫn còn gánh trên vai ước mơ của chính mình và những người thân của mình. Con đường mình đi cũng không bằng phẳng bao giờ. Mình cũng chỉ đang học bài học cuộc đời mình.
Cách đây hơn 3 tuần, Tuấn có dịp nhịn ăn toàn tập, không cần nạp năng lượng và vẫn sinh hoạt tốt, sau đó có thêm nhiều giác ngộ hay. Đợt đó vô tình sao mình cũng không ăn được. Thực ra cũng không vô tình, trong những bài luyện tập của mình, đã nhiều năm rồi, chốc chốc sẽ có thời điểm, lòng từ bi lớn quá dâng lên, tâm chấp vào sự sát sinh lớn lên, tự giác không ăn được một vài ngày. Đầu óc khi đó thậm chí còn tỉnh táo hơn, giọng nhẹ nhàng hơn, không có ngọn lửa nóng giận nào trong lòng.
Mình thấy đôi khi ăn quá nhiều thịt, người trở nên dễ nóng tính, háo thắng, háo chiến. Cái này là cảm nhận của mình, không nói tới người khác.
Mình vẫn đùa là rượu vào lời ra, thịt vào tịt đi.
Con người luôn phải rèn luyện sự kiên nhẫn. Công việc của mình cũng yêu cầu điều đó, nên mình làm việc giống như đang rèn luyện bản thân. Âu chung thì cứ phải chấp nhận sự thực là chúng ta đều không hề hoàn hảo như một vị giác ngộ, chúng ta biết đối mặt với sự thiếu hoàn hảo đó để chấp nhận và sửa chữa, bảo trì. Không nên giấu diếm, giấu diếm chỉ làm cho mình trở thành một con búp bê, bị điều khiển bởi chính những tham vọng trong lòng. Đến cuối cùng dễ gì thoả mãn?
Cậu bé đó là bài học của mình. Sau này mình không dám nhận giúp ai nữa. Vì bản thân họ cũng cần được học bài học của họ - Tự Thân Học.
Bạn mình bảo rằng, cũng giống như anh luôn dạy em, nhưng em cứ phải vấp ngã mới nhớ tới lời anh dặn. Cho nên ai cũng phải tự học bài học của mình, lời dặn dò vẫn là tốt đẹp, vì khi ngã rồi, họ sẽ nhớ tới lời dặn này để hiểu ra.
Cho nên trong một ngày buồn vì đã bị giận khi viết rất "trắng trợn" đụng vào tự ái của người rất quan trọng với mình, mình tuy đã định đóng lại bài viết, lại sẽ vẫn để đấy.
Sau khi ngắm thiên nhiên, thấy lòng tĩnh tại, thấy rằng thế giới vốn phải vận hành trong tù mù và tự ái, với những cái tôi rất cao, nhưng sự thực là điều không thể che giấu.
Vô minh thế giới cần tới Minh môn.
Tuy có đau tới mấy cũng phải chịu đựng để vượt qua.