- Sáng tác mới
Người đàn bà đẹp tựa chiếc gương soi. Phẳng lặng, sáng trong, lấp lánh. Tháng ngày qua với bước chân hiu quạnh. Vẫn một mình nuôi con....
À ơi đêm của hương cau Ướp trong lời mẹ thương nhau nhé người À ơi là miệng con cười Cho xanh chiếc lá, cho tươi cánh hồng Chim kia đừng ở trong lồng Thương cho vỗ cánh giữa đồng bao la...
Đời ồn ào bãi chợ, bến xe Còn ai nữa cứ mãi là ngõ vắng Ai từng sợ vòng vèo, heo hút lắm Ai có đường mà chẳng dễ lại qua....
Ngỡ như Bùi Thanh Huyền sinh ra để làm thơ, đề hồn nhiên yêu, hồn nhiên sống, hồn nhiên cảm nhận hết thảy những nâng niu, yêu chiều của cuộc sống và người thân. Vừa tốt nghiệp phổ thông, đất nước Liên Xô hiền hòa, tươi đẹp đã dang tay đón đợi,...
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
Em còn nhớ hay là không níu giữ Bóng thời gian, góc phố cuối con đường Bến đò xưa, dòng sông ấy chiều buông Hoa sứ rụng, trên con đường kỷ niệm...
Lại thêm một tuổi nữa rồi Nhìn nhau xa xót… bạn, tôi chớm già Ngậm ngùi nhặt chiếc lá đa Mùa Thu chở tuổi trẻ ta về Trời...
Chiếc lá dẻ vô tình Lạc trong trang nhật ký Thổi bùng kỷ niệm xưa Cháy trong tôi âm ỉ Chiếc lá dẻ còn đây Ướp thời gian thẫm lại...
Thu rồi Anh quên em đi Nhớ chi Se sắt ước gì với anh Em nghe Mình nói với mình Úa tàn gió Cũng bởi tình mà thôi Cái gì Là cái đã rồi Mặt người úp xuống mặt người Vơi đêm...
Anh xa em rồi nhỉ? Ngỡ chỉ thoáng mây bay Mà nơi này em thấy Chiếc lá rơi cũng buồn Mùa đi không trở lại Cô gái không phải em thanh xuân và xinh đẹp Hạnh phúc nhiều nhé anh!...
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Núi sông Tây Việt hiểm mọi bề Cuối trời từ đây vượt sơn khê Đá quái bờ rơi nhìn giận dữ Chim nước dạn người chẳng bay đi Trời đất thuyền con nổi như lá Văn chương tơ mảnh tiếng thảm thê...
Bao giờ cây trúc nở hoa Diêu bông tìm thấy lấy ta làm chồng Bao giờ cây cọ ra bông Kết thành nhẫn cưới, cưới chồng là ta Tới ngày cây Trúc nở hoa Diêu Bông tìm thấy người xa lắm rồi Mình ta thơ thẩn trên đồi...
Phim Ấn Độ mang đến một thế giới khác, một thế giới đầy sắc màu tươi rói với cả nghĩa đen và nghĩa bóng của từ “sắc màu”. Những cuộc tình lâm ly, những quan hệ gia tộc chằng chịt, những ngập tràn hạnh phúc và buốt nhói chia ly... Đó là những “bảng màu” (palettes) tâm trạng mà lại được thể hiện qua......
Ta để dành một lời hò hẹn Dẫu mùa thu qua chẳng kịp ngoái đầu Chiếc lá vàng chẳng xanh lại cho nhau Và cuộc đời chẳng một lần lỡ hẹn...
Trăng trăng trăng là trăng trăng trăng... Bất chợt câu thơ của Hàn Mặc Tử ngân lên khi tôi sững sờ bắt gặp vầng trăng rằm tháng chín lồng lộng giữa trời, vầng trăng sau bão....
Chiều nay ngập ngừng chân bước Đếm từng chiếc lá khô rơi Lòng ai chưa lường hết được Những điều cứ ngỡ xa xôi. Những hạt sương trắng nhỏ nhoi Chơi vơi giữa trời mưa nắng...
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Tôi sững lại nhìn thằng bé đang hì hục dùng bàn tay bẩn thỉu moi đất bên mé đường. Lát sau, vẫn bàn tay đó nó đưa lên gãi sồn sột trên vầng trán dô cao, bướng bỉnh....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!