- Sáng tác mới
Tôi không sao quên được cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với thiên nhiên và con người miền Tây Nam Bộ khi vác cái túi hành lý lép kẹp toàn là sách vở lên con tàu vào đất phương Nam vốn trước đây chỉ biết qua sách vở....
Những người yêu thơ, nhiều người biết đến thi nhân dị nhân Văn Thùy. Quê ông ở Hưng Yên nhưng vì say thơ, ông trôi dạt bất cứ phương nào, miễn là được dãi bày niềm đam mê của mình...
Hôm nay ông lại về giời Liệu ông có tấu được lời nào không Hay là ông lại lòng vòng Coi như...tóm lại...nói chung...tốt mà... Một năm bao chuyện đã qua...
Cuối năm Xuân bỗng Xanh về Lá vàng rào rạt, nắng hè thật Xuân Trong công viên, đứng tần ngần Ngoài kia tài tử giai nhân dập dìu Mờ nhân ảnh, những Giáng Kiều...
Khi tưởng cuộc đời là cõi tạm Thế giới bên kia mới là xứ vĩnh hằng Là cõi tạm thì được chớ hay chăng Đến tay trắng và ra đi tay trắng Là cõi tạm là triệt tiêu cố gắng...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Có một ngày bạn phải đi xa Bạn để lại một số niềm thương nhớ Để lại một số điều trăn trở Một số hẹn hò với những dự định dở dang...
Nhịn người đâu phải ta ngu An hoà gìn giữ giả mù như không Tự buông cởi trói trong lòng Cho ta thanh thản thong dong nghĩa tình. Nhịn người đâu phải câm thinh...
Suối ru sông, Sông ru biển, Biển ru trời, Trái Đất thong dong... Ta đi trọn ba vạn sáu ngàn ngày Rong chơi, Rong ruổi ... Ta cứ tưởng lời ru không tuổi,...
Em tha thướt trong dinh thự xa hoa Màu vua chúa thếp vàng phủ quá khứ Em đài các kiêu sa như tiên nữ Lữ khách mọi miền mê mẩn dáng xinh… Ta cùng em hái nắng chiều lởn vởn Bóng nhà thờ trầm mặc đá phủ rêu Lối sỏi xôn xao gót hài mềm mại...
Hải Phòng quê tôi, thành phố những cửa sông Sông Cấm, Bạch đằng, Cầu Rào, Cầu Đất Thành phố của những con người bất khuất Thành phố anh hùng thấm bao máu và hoa Thành phố Hải Phòng tôi yêu đến thiết tha...
Cỏ theo ta, Xanh theo xuống triền đồi... Chỉ giây phút này thôi, Nhìn rừng thông bạt ngàn gió động, Nhìn xanh non, ngọc khua lá trên cây, Trăng gieo vàng rào rạt, Cuộn mây bay.......
Đường chẳng như xưa, Lối cũ chẳng còn. Bến nước đầy vơi, Bùn lấm dấu chân son... Đêm ngửa mặt đếm sao, Mảnh trăng xưa đã rụng. Lục bình kêu bìm bịp,...
Ao nhà nay chẳng còn sen tôi cởi tấm áo làm rèm che thôi, Mọi người đi vắng cả rồi nước ao trong vắt mắt tôi lại nhòe, Của mình em cứ tự khoe nhìn bằng gậy chống tôi nghe ì ùm!...
Mẹ thì đã xa rồi, Đại dương cạn từ ngày ấy. Chiếc đuôi cá vật vờ khó quẫy, Tình thương bốc khói, Biển hết nhiệm màu. Ai bày đặt cuộc đời sinh nở,...
Giàu đến mấy, nào có ai thoát chết? Ơn mẹ cha cho cuộc sống đủ đầy... Đủ để hiểu cuộc đời này chỉ một Đủ can đảm vượt qua mọi chông gai......
Vu lan là dịp để các con cháu báo hiếu ông bà cha mẹ. Lễ vu lan được diễn ra suốt từ đầu tháng cho đến rằm tháng bảy. Nhà tôi cũng lễ phả độ trên đền mẫu, trên chùa, cúng trong nhà mình, nhà chồng, bên nội ngoại rất thành kính trang trọng....
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!