- Sáng tác mới
Mười năm trước con dựa trong lòng mẹ Nắng cuối chiều cười trong ánh mắt Có phải chăng hai tim cùng nốt nhạc Bập bùng, con sóng Ý lăn tăn Tuổi thơ trôi nhanh, mẹ và con ở lại...
Kính chào những con ười lỗi lạc Đuôi rất to và đầu nhỏ vô cùng Chúc các vị an nghỉ trên chót vót Đỉnh mái vòm của cây nấm thành công....
Thân mến gửi cô Đoan Thi Tôi xin giới thiệu tí ti về mình: Tôi tên là Lục Tiểu Linh (*) Tiến sỹ y học về ngành nhãn khoa Kỹ sư kiến trúc cửa nhà Thạc sỹ điện tử Bách khoa thực hành...
Gió ào ạt như người giận dữ Tạt sóng xô cây chẳng vị tha Mây hoảng hốt tìm đường xa chạy Chồng chéo lên nhau dạt cuối trời!...
"Sang đây...!" - như tiếng gọi đò Vẳng trên sóng nước câu hò thả trôi Chèo ai buông mái bãi bồi Đò ai chở cái nửa vời sang sông....
Nếu anh coi thường công việc thường nhật như chuẩn bị bữa ăn, lau nhà và giặt quần áo, anh không thể sống một cuộc sống tuyệt vời được (Tolstoy - "Học cho những ngày tới")....
Như thường lệ tối đó sau bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc chăm chỉ trên đồng , Mỵ lại ra sông tắm. Dòng sông Cầu trong xanh bàng bạc lấp lánh dưới trăng. Mọi muộn phiền mệt nhọc ban ngày như tan biến...
Giữa những ngày Hè Giáp Thìn, năm 2024 này, tôi thực sự hào hứng được đọc và viết lời bình cho tập thơ của Trương Minh Hiếu – Một “Nhà văn Nhóm Búp.” Một Nhà văn trong gần ba chục “Môn sinh” trưởng thành từ “Lò luyện Văn chương” của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình từ 50 năm trước....
Rủ nhau phượng vĩ đỏ trưa hè Trẩy hội bằng lăng tím tiếng ve Lũ bướm nhẩn nha vờn bóng nắng Bầy chim ríu rít lượn hàng me...
Nhìn thấy ai viết nguệch ngoạc "mẹ" trên tờ giấy, tự dưng lại thấy vui. Lại nhớ đến mẹ của mình. Nghe thấy ai gọi to tướng "mẹ ơi!", trong lòng lại thấy vui. Mẹ người ấy chắc cũng giống mẹ mình....
Tên gọi giấy tờ chứng minh thân phận công dân tại mỗi nước một khác nhau. Xét riêng trong các nước đồng văn với nhau thì tên gọi "Căn cước" của Việt Nam cũng là rất đặc thù....
Những ngày nhẹ gánh mưu sinh về Keo tìm một mối tình vắt vai Tám, ba ngày rộng tháng dài lúa đồng ngậm sữa con ngài gom tơ
Trống Chèo ngắt giọng chuông chùa...
Anh chẳng còn anh tuổi ngây thơ nhặt nhạnh ước mơ ép trang vở đơn sơ trắng tinh màu giấy mới hồn tỏa nắng rọi vườn thơ nóng hổi
dạo cung trăng thao thiết cả đêm dài......
Hành trình đến cõi Hư vô Sóng xô bèo dạt đôi bờ trắng phau Quẩn quanh nào có gì đâu Chỉ là bãi bể nương dâu xa mờ Quay về gặp những giấc mơ...
Chỉ muốn khóc thôi Sao đời lam lũ vậy Không cuốc đất đào mương Không nắng cháy mưa ngàn Mà sao vẫn dày vò đau khổ Những lời mắng ầm ào tru tréo dội Những chì chiết, đắng cay của người vô tội...
Rất may mắn tôi được đọc tập thơ CỘI của Trương Minh Hiếu. Bài thơ với tựa đề Nước Biển đã gợi ngay sự tò mò của tôi. Khi nói đến nước biển ý nghĩ đầu tiên là mặn và xanh. Chúng ta từng có “màu xanh nước biển”....
Con hỏi mẹ ơi Có phải cánh hoa rơi Là bởi ánh trăng buồn và bình minh không đủ nắng Gió không màu hồng và sương mang vị đắng
Ong bướm chẳng về, lá không ấp, không che?...
Thời gian không thể nắn sờ vẫn mơ trở lại, vẫn mơ xoay tròn Những gì của cái xanh non hình như mãi mãi vẫn còn trong tim...
Cây còn ngơ ngẩn giấc say Đã nghe chồi non lảnh lót Đêm còn vấn vương giọt ngọt Gió đã xôn xao đầu cành Thức dậy tiếng loa phát thanh Ríu ran bước chân vồi vội...
Vẫn là nắng giữa trưa hè quạt lửa Nóng dồn lên bạc trắng gốc cây già Lũ chim chích thu mình trong đám lá Hình như là gió tắt tự đêm qua Xe cộ chạy ùn ùn phố xá...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!