- Sáng tác mới
Bây giờ tím ngắt bằng lăng Hạ về lững thững, nhung nhăng mây hờ. Bây giờ tìm lại vần thơ Đang lang thang giữa giấc mơ thuở nào. Thời gian bước thấp bước cao Mong manh cả những cồn cào trong tim....
Năm 1991, Nguyễn Linh Khiếu xuất hiện trong đời sống văn học với tập thơ Chùm mơ tiên cảm gây không ít ngỡ ngàng, bởi ông vốn là người giảng dạy và nghiên cứu triết học bỗng một ngày đẹp trời rẽ lối sang thi ca như một định mệnh,...
đến tháng tư mọi chuyện xong rồi cây đủ lá cánh hoa rơi vào đất ông mặt trời đủ đầy đến gay gắt đất mỡ màu ngủ lịm dưới bóng râm những khu vườn đã ấm tổ chim cành cây trĩu những lời trống mái...
Nhà có hai anh em. Lần ba uống rượu say, chơi trong đám bài, cãi lộn, bị người ta đấm một quả vào mặt, ngã vật vào tường, ai cũng tưởng con bạc ngủ. Đám bạc tan nghe người ta kêu, má kêu xích lô đến đón....
Là một góc thiên đường nơi hạ giới Màu trắng cà phê trải thảm đến lưng trời Ong bướm dập dờn đôi cánh nhỏ vui tươi Kĩu kịt phấn hoa, suốt cuộc đời ủ mặt Chớm vào Xuân sắc trời xanh trong vắt...
Đã nhiều năm, tôi buôn xuôi bán ngược, làm ngày làm đêm, đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm. Người ta chỉ trích tôi ham kiếm tiền, bỏ bê công việc. Không chăm lo cho con cái. Mọi người nói đúng nhưng chỉ ở một khía cạnh, tôi thực hiện thiên chức của một công dân cầu tiến....
Con viết bài thơ đón ngày nhà giáo Mừng mẹ, cha, cậu, mợ, bác, dì Mừng chị, em, mình và con gái, Tình yêu thương con gửi về ông ngoại Thắp nén nhang thơm, lời chúc thật dài ......
Một du khách người Pháp Đi vào rừng châu Phi Nơi đây vốn thuộc địa Cha ông mình trước kia. Thấy thổ dân quần tụ Bên đống lửa rực hồng Máy ghi âm nổi nhạc Hòa tấu cùng chiêng cồng....
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Đem cả tuổi hai mươi Lên Phước Long công tác Bạn tôi thường hay hát Những bài về dưới xuôi Cô ấy vẫn hẹn tôi “Bao giờ mà tết đến Anh về nhà em chơi” Lỡ hẹn mấy lần rồi Vẫn không sao về được...
Nghĩa trang liệt sĩ Chiều thu Tĩnh lặng Nao lòng Những mộ bia Nơi các anh nằm Yên nghỉ… Gió và nắng nói gì thủ thỉ Kể tôi nghe Cuộc đời Của các anh Nơi đây Những nấm mồ Những khoảng trời tuổi xanh Những ước mơ ngọt lành Những tình yêu chớm nở...
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Tối ấy lung linh Một nàng tiên nhỏ Theo gió bay về, Quấn quít bên tôi. Trong suốt da thơm Đôi mắt đẹp thiên thần Nét mày cong Như một vầng trăng khuyết Môi hé tròn, Là bông hoa tuyệt tác....
Nên nhớ đừng bao giờ Kể cho mọi người biết Các vấn đề của mình Vì tám mươi phần trăm (80./.) Người ta không quan tâm...
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Muôn kiếp trước ta là Hùng Vương oai linh hiển hách Những kẻ thù sát vách nể sợ ta Là Chu Văn An thanh bạch hào hoa Coi danh lợi phù vân như mây khói !...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
“Sau khi báo Nhân văn đình bản, Phùng Cung bị đình chỉ công tác và sau đó tập trung cải tạo suốt 12 năm tại các nhà tù Hỏa Lò, Bất Bạt, Yên Bái, Phong Quang…” Đó là đoạn trích từ Lời giới thiệu của Ban biên tập Nhà xuất bản Hội nhà văn cho tập thơ Xem đêm của nhà thơ Phùng Cung, xuất bản năm 2011....
Đôi chân khắc khoải mong ngày đến chợ Hai mươi năm người còn nhớ? Lời ước hẹn kiếp sau Nhưng kiếp này còn dài lắm Trời Khau Vai mây vẫn trắng Ta đi tìm nhau...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!