- Sáng tác mới
Đã nhiều năm, tôi buôn xuôi bán ngược, làm ngày làm đêm, đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm. Người ta chỉ trích tôi ham kiếm tiền, bỏ bê công việc. Không chăm lo cho con cái. Mọi người nói đúng nhưng chỉ ở một khía cạnh, tôi thực hiện thiên chức của một công dân cầu tiến....
Hoàng hôn buông dõi về núi Thái Sơn Hạc trắng xe mây ký ức chập chờn Khói phủ lam chiều lòng sông quặn thắt Diều sáo chênh chao níu chặt thinh không.......
Uốn cong lọn gió Đông buồn Giang tay ôm sợi hoàng hôn cuối ngày Lùa đàn nắng ngủ trên cây Để ta giặt tấm chăn mây phiêu bồng... Hạ huyền mờ ảo hư không...
Ba trăm sáu lăm ngày qua Chẳng biết mình sống hay là vẫn chưa? Du lịch quả là lưa thưa Chưa kịp hò hẹn, đã vừa hết năm Đồng hồ đếm ngược thời gian...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Xếp đôi sợi nắng ngọt ngào Trải cơn gió bấc len vào nhân gian Trong vùng ký ức miên man Mùa Thu đã cũ hoa vàng đã phai... Đông sang vặn vẹo hình hài...
Thác thuận xuôi dòng nước trắng tinh về trong ký ức chảy yên bình Bao nhiêu mộng đẹp hồn xao xuyến Đậu bến gieo vần nắng mới xinh...
Mưa chuyển mùa thay cho lời tiễn biệt Thu úa vàng ướt lạnh tháng Mười Hai Ôi thời gian trôi quá mau! Mải miết... Tự đáy tim khô khốc tiếng thở dài... Mây với gió hóa mưa vần vũ Lứa chúng tôi tháng năm ngắn, ngày dài......
Anh nhớ em Đi tìm trong quá khứ Anh nhớ em Trong hoài niệm tình yêu Anh nhớ em Trong mơ hồ ký ức Đã một thời mê mải…. Anh nhớ em....
Từ cửa sổ nhìn ra Khung trời hồng và vòm mây tím Anh ở đâu trong rộn rã bước chân người Em đã quen với khúc giao mùa Bản xô nát người nghệ sĩ biểu diễn...
Giấc ngủ ập về Em mơ những học trò Tròn xoe đôi mắt Ngày tháng bừng lên Ngọn lửa yêu thương chưa bao giờ nguội tắt Những đêm trắng, soạn bài Ngày mai giờ giảng thú vị Nếu chỉ lấy tiền, em thành người vị kỷ...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
Xanh đâu rồi những nõn búp xanh? Những bông lửa tháng ba, hoa gạo đỏ, Vết chân trâu thành vũng nhỏ, Chú Niềng Niễng con lặn ngụp đến bao giờ?...
Một chấm lạnh, Ngưng tiếng chim đang hót. Đất trời im, Thanh trong đến vô cùng. Đám mây nào, thả từng giọt rưng rưng. Những nốt lặng dương cầm, Xốn xang niềm thân mật....
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Người xa làng khao khát duyên nợ phiên chợ quê bột ngũ sắc tò he hiện dần trang ký ức, Quê Xuân La, Phương Dực đất Kẻ Chợ Phú Xuyên nghìn năm sau bỏ quên...
Thấm thoắt đã bảy ba mùa lá rụng Mùa Thu nay ký ức lại vơi đầy Ta phải cảm ơn nhiều cái "ông phây" Ông giúp ta lại dâng trào cảm xúc Cuộc sống quanh ta biết bao tấp nập...
Mọi sự đều theo quy luật "Cái của Khi đó vốn chỉ là của Khi đó". Giống như sự suy tư của Khi đó không phải là khổ tâm của Bây giờ vậy. Nụ cười của Khi đó cũng chẳng phải là niềm vui của Bây giờ, nó chỉ có giá trị là một ký ức thuộc về Khi đó, Lúc đó mà thôi....
Hà Nội chiều mơ ra Hồ Tây lỏng tay thả gió lả lơi bay Nắng rơi chìm bóng vàng lay sóng Chấp chới sâm cầm vỗ đâu đây Hà Nội sương mờ thuở tráng trai Ngẩn ngơ lớ ngớ phố Trích Sài...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!