- Sáng tác mới
Giữa vắng lặng, nhìn từng vòm vắng lặng hồn thảnh thơi ta ngã giữa màu xanh.. Tiếng chim hót thơm lừng chùm hoa nắng. thảm nắng vàng im chuồi tuột khỏi lá cành ......
Ngày mai con đã bước vào phòng thi, Ngủ ngon con yêu nhé, Ba đặt môi lên trán con rất nhẹ, Theo gió mát ngời Xao xác cả vòm sao... Cả một bầu xanh ngọc Thức cùng ba đêm này......
Con sông uốn lượn đồng quê Lục bình tím ngắt trôi về nơi đâu Đôi bờ cát trắng nương dâu Mẹ cha bạc áo dãi dầu gió sương Người đi muôn dặm nẻo đường Mong thuyền cập bến người thương đợi chờ...
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa...
Xa như chiều mưa đổ Phượng phập phồng trong mưa Cánh phượng như muốn vỗ Vệt mưa xưa âm thầm... Mưa lần theo con đường, Lên mái chùa thơm phủ, Có ngón tay lem tím,...
Khẽ nhắm mắt, để biết sông còn chảy. Sóng đùa với sao trăng, Sáng nay chưa kịp dậy ... Khẽ nhắm mắt, để biết khóm lục bình,...
Sáng vừa tỏ mắt người, quốc lộ chật chen nghẹt cứng. Dòng người từ trên thành phố, Lũ lượt về quê Nơi vàng rộm lúa đang mùa......
Tôi đi về miền nhớ của riêng tôi Tìm bình yên giữa chợ đời hối hả Ngắm bình minh trải lên ngàn mắt lá Hái mặt trời về ru cả mùa thương...
Trong những năm tháng học trò, tôi và bao bạn bè thuộc nằm lòng câu thơ của nhà thơ Bảo Định Giang: “Tháp Mười đẹp nhất hoa sen Việt Nam đẹp nhất...
Em giăng một sợi tơ tình Lá đa rụng ở sân đình chợt xanh Hạt sương đậu mỏi đầu cành Lăn đi gặp bạn kết thành từng đôi...
Buồn phương Nam con cá bơi cá lội Đám lục bình trôi tím những dòng kinh Buồn phương Nam buồn cơn gió thổi Em lấy chồng xa, anh nhậu anh quên...
Sông Vàm Cỏ vòng cả hai cánh tay Ôm lấy Long An trong chiều nước lớn Bìm bịp mái Vàm Cỏ Đông khản giọng Gọi Vàm Cỏ Tây chim trống qua đồng...
Mưa ầm ào tối sầm khu vườn rộng, Những đường mòn nhoà trong tiếng mưa rơi, Con mương nhỏ dồn lục bình hoa tím , Lũ trẻ chúng tôi không ngớt tiếng reo cười... Mưa bỗng tạnh bất ngờ, Hàng dừa cao nắng gội,...
Ngô đồng à, tôi đã quên cây như quên đi bao chuyện cũ, như đã quên đi cái thời rất trẻ trung, sôi nổi yêu đương nhưng trái tim lệch nhịp, da diết yêu người nhưng người chẳng yêu tôi....
Núi chòng thì non đã chành, Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn. Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan. Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ......
Anh cứ mải mê tìm dã quỳ vàng phố núi Sao lại chẳng về mùa điên điển quê em Miền Tây quê em miền đất bưng biền Với những khúc dân ca như phù sa đất mịn Sao anh không về vào mùa chôm chôm chín...
Anh vẫn bảo tháng ngày là vô tận Nên cuối đường mãi nở một nhành hoa Em vẫn thích biển thì rất bao la Níu mây trắng điệp vào lòng biển cả....
Lục bình kín phủ chuôm ao Sắc hoa dệt thảm phủ màu đất quê Nơi đây những lúc đi về trào dâng kỷ niệm si mê một thời...
Sông quê tựa dải lụa hồng Thuyền ai một mảnh trăng cong hững hờ Cải vàng giấu nỗi buồn mơ Dâu vồng sóng biếc đôi bờ xôn xao....
Em đến Thái Nguyên một chiều tháng Bảy, Sông Cầu, nước vẫn chảy lơ thơ, Bờ bãi xanh, chẳng thể xanh hơn nữa, Sông của thi ca sao thấy vắng lục bình?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!