- Sáng tác
Khẽ nhắm mắt bên sông Vàm Cỏ
Thứ bảy - 04/03/2023 16:07
KHẼ NHẮM MẮT BÊN SÔNG VÀM CỎ
(Tác giả: Anh Vũ)
Khẽ nhắm mắt,
để biết sông còn chảy.
Sóng đùa với sao trăng,
Sáng nay chưa kịp dậy ...
Khẽ nhắm mắt,
để biết khóm lục bình,
níu vào nhau rưng rức.
Chẳng muốn chia xa,
Một bè bạn đã tách dòng...
Khẽ nhắm mắt,
Thấy một cành tím biếc,
Đỉnh đạc, trang nghiêm,
Theo nước chảy cuối trời...
Khẽ nhắm mắt,
để biết sông Vàm Cỏ.
Bìm bịp kêu,
Tàu Tây cháy đỏ...
Mặt trời hừng đông vừa mới ló,
Pháp trường Kiên Giang lố nhố,
Lục bình ơi,
Đầu ai rơi, máu nhỏ...
Vàm cỏ vẫn xanh tươi,
Cỏ vẫn xanh, vẫn tốt bời bời ,
Thảm cỏ nước Nam bất khuất,
Xanh ngút ngàn đến bãi Cà Mau..
Vàm Cỏ rì rầm kể chuyện Ông,
người dù mất đầu ,
Nhưng không chết.
Để huyền thoại truyền tới mai sau...
Khẽ nhắm mắt,
Nghe bờ sì soạp.
Những rễ bần răng rắc gió trên cao.
Trời bỗng đen,
Mây kín tự lúc nào...
Khẽ nhắm mắt,
mà nghe mưa xối.
Những cơn mưa sầm sập, ào ào,
Sông Vàm Cỏ dựng rừng gươm sóng trắng...
Khẽ nhắm mắt,
Nghe nhạc thiều rất lặng,
Sông bỗng im,
Có trời xanh chuyển nắng,
đùn đùn mây trắng,
Một đàn cò cõng trắng qua sông.
Khẽ nhắm mắt,
nhột nhạt lưng trần,
Bầy cá mương rất nhỏ,
Từ sông La quê mình,
Quấn quýt với lòng tong Vàm Cỏ ...
Ôi quê hương,
đâu mờ, đâu tỏ..
Khẽ nhắm mắt,
cho trời yên bão gió.
Con sông nào không dập dềnh bến quê hương?
Con sông nào không là thiêng liêng
Không là xứ sở nước Nam mình?
Hạt phù sa sông Hồng, sông Đuống...
Con hến ngậm trăng bãi cát sông La..
Hoa bắp lay, chuông Thiên Mụ la đà...
Hàm Luông rộng hai bờ khoáng đạt,
Ôm hết hương chanh, hương ổi, nỗi sầu riêng ...
Sáng nay ta gặp mọi con sông ..
Khẽ nhắm mắt,
Vàm Cỏ ơi,
Sông ấy,
Quê nhà ...
Khẽ nhắm mắt,
nghe lời ru rất lặng.
Sông nghiêng đi, nước lớn lên rồi ...
Thương bìm bịp khản tiếng kêu lầy lội...
Thương mảnh trời thơ ấu theo sông trôi.
Khẽ nhắm mắt,
Nhạc đâu đây thoang thoảng.
Thời gian đứng lại ,
Sông thành bức tranh
Ta tỉnh giấc với phận đời mê mải ...
Nhạc thơm dịu nhẹ ,
Nâng hồn lên khơi,
Đóa Vô Ưu nở,
Ngăn ngắt Vô Thường .
Muốn Vô Vi mãi ,
Đổi Yêu thành Thương.
Sông ơi, cứ chảy,
Để ta giương buồm.
Bến nào xa ngái,
Bến nào Yêu Thương,
Mắt ta khẽ nhắm,
Rời đời nhiễu nhương ...
Ai người đắc độ?
Ai về Mười Phương?