- Sáng tác mới
Ngấm vị cháo hành, tai Chí tinh hơn Nắng biết nói, chim líu lo vui quá Lòng mềm nhũn, giọng dịu dàng đến lạ Hay là mình ở với tớ, Nở ơi Đời, cứ mãi thế này thì thích nhỉ Men đàn bà, không phải rượu vẫn say?...
Con sóng giữa đại dương mải miết tìm bờ Con chim giữa không trung tìm miền nắng ấm Cánh hoa tìm mùa xuân để thắm Sinh tử một đời, người tìm cái vu vơ...
Em sẽ mãi còn yêu anh Như tự do yêu mây trắng Như nhà nông yêu cánh đồng Như mát trong yêu sáng trong Như gió vấn vương dòng sông Thổi dọc cánh buồm ngược nước...
Thương Anh tôi Một đời đi tìm hơi ấm Của lưng cha chưa một lần được cõng Của giọng trầm một tiếng con ơi Một đời anh khắc khoải mãi không nguôi Đi tìm cha suốt chiều dài đất nước...
Khi xưa ngày bé tí teo Ngày hè nơi bãi tiếng reo tưng bừng Anh em đội nắng mình trần Chơi trò đuổi bắt cát chồn bước chân...
Con đã về, hãy cố lên, mẹ nhé. Lá mùa thu ngày ấy, ấm lưng mềm. Nay tiếng võng, thấm một đời kẽo kẹt. Giấc mơ nào, thăm thẳm góc trời đêm....
Qua reception lấy chìa khóa phòng gửi ở đó. Bất chợt cô nhân viên lễ tân người Indian ngước lên. Một đôi mắt thiếu nữ quá lớn trong veo. Mình cảm giác đôi mắt ấy quen quen....
Hội giả định ly khứ giả tất phản (tiếng Hàn: 회자정리 거자필반 Tiếng Hán: 會者定離 去者必返 -). Ở đây: hội - gặp, giả - người, định - sẽ, ly - tan, khứ - rời, tất - chắc sẽ, phản - quay lại....
Em cho anh Dòng sông trong cạn nắng Thủy triều lên Con sóng mặn xô bờ Em cho anh Cả núi rung suối lở Đến khổ đau Cũng thành những giấc mơ Em cho anh Một đời dài thương nhớ...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Con đã lên xe buýt Đến Xa Cảng Miền Tây Cả rừng người nhòe nhoẹt Có ai khom, bóng gầy. Cả một thời con gái Nuôi chồng khám Chí Hòa Về móc mương, hái trái Lo từng bữa một, hai....
Một người Vừa giã biệt người Thành giọt sao Khuất cuối trời xa xăm Một đời Tự xé mình ăn Chân tự đứng dậy Tự nằm xuống thôi Một người Giã biệt một người Hai người Ra khỏi cuộc đời của nhau...
Mẹ cha giờ chín tầng trời Chẳng nghe được tất cả lời khấn đâu Các con ở lại với nhau Trong nhà kim chỉ có đầu có đuôi. Anh em chín bỏ làm mười Cái danh, cái lợi nhất thời mà thôi...
Bồng bềnh như những chùm mây Mùa hoa rụng, giống mưa bay trắng trời, Quả xanh chỉ có một thời Mà sao chua suốt một đời người ăn....
Thanh xuân như một ly trà Quay đi ngoảnh lại xuân qua mất rồi Giờ già lẩm cẩm hết thời Ẩn nơi đồi núi xa nơi quê nhà....
Trời chang chang nắng nên hè Phượng hồng đỏ lửa hạ về thật nhanh Chim gù gọi bạn bên gành Vườn heo may gió nên thành mùa thu. Trời cao xanh bỗng âm u Mưa phùn gió bấc mùa thu qua rồi...
Bởi vì mang tiếng lẳng lơ Nên lời đám tiếu đến giờ chưa tan Đâu đây tình thật, lý gian Đời không quên rái: lại oan Thị Màu Chao ơi, câu nói phủ đầu...
Hôm nay, mình xin giới thiệu một bài thơ rất nổi tiếng tên 야언 (野言- dã ngôn) của Thân Khâm (신흠, 申欽), là quan văn (문신) và là một trong tứ đại văn nhân của triều đại Triều Tiên (신흠, 정구,장유,이식), sinh năm 1566, mất năm 1628, tự (자) là 경숙(敬叔 - Kính Thúc),...
hế nhân muôn vạn kiếp người ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn ngày tử thì trọng xem thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!