- Sáng tác mới
Sông uốn khúc Sông lượn vòng qua ghềnh thác Qua những chỗ qua Chưa ai có thể qua Sông ra biển Sóng xô bờ dào dạt Mát những bãi cát khô Xanh biếc cánh rừng già...
Em nói gì mà líu ríu tiếng mưa Mà rừng ấp sóng mây, núi sà vào lòng biển Em nhắn gì mà nước nhớ nguồn nước tìm về bến hẹn Giữa muôn trùng rừng biển toạ lên mây....
Đà Lạt tháng Mười mưa bay trắng núi Sáng mùa xuân trưa đã mùa hè Chiều buông sớm khí thu dìu dịu Đêm lạnh đông cho những người yêu...
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Tôi vừa kết thúc cuộc hành trình ba ngày tour du lịch Miền Trung cùng các bạn đồng nghiệp với rất nhiều những trải nghiệm thú vị, những cung bậc cảm xúc thật khó quên. Mỗi tấm ảnh là một kỷ niệm giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn về những nơi mình đã đi qua......
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất......
Trong thời gian nghỉ học ở nhà vì đại dịch, nghệ sĩ nhí Bảo Khanh (15 tuổi) đã vẽ nhiều bức tranh. Đây là thể loại tranh thịnh hành ở các nước phương tây trong những năm gần đây, và đây có lẽ là nghệ sĩ đầu tiên vẽ loại tranh này ở Việt Nam. Khác với các loại tranh vải truyền thống...
Kho tàng truyện cổ tích dân gian Việt Nam được coi là kho báu mà người xưa đã lưu lại cho con cháu mai sau, giúp các thế hệ Việt thời nay tìm lại được cội nguồn của mình. Nó là một phần của nền văn hóa truyền thống, còn gọi là nền văn hóa thần truyền, là nơi kết tụ những tinh hoa dân tộc, nuôi dưỡng......
“Thế mới biết cái gì không phải tự mình, của mình thì có rồi cũng chẳng thấy quý, có rồi cũng mất”. Càng ngẫm tôi càng thấy đúng quá. Mọi thứ mà chúng ta có được phải được đổi bằng sự cố gắng, nỗ lực của chính bản thân mình. Ai đó có giúp mình cũng chỉ là chỉ lối mách đường, chỉ có đôi chân ta mới......
Tôi lên Sơn Vĩ ngắm hoa đào Tin là mùa xuân bắt đầu từ nơi ấy Những rẻo xuân lan dần từ đỉnh núi Và hương xuân sẽ tràn xuống hạ nguồn…...
Tơ non đến thế là cùng Bên em núi đá xem chừng cũng non Bỗng dưng em ạ, tôi buồn Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu...
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!