• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Chiều Fansipan

Thứ tư - 29/04/2020 15:07

 

Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói.

 

Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về.

 

Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm.

 

Một chiều đi trong huyền ảo đất trời, bước trên những bậc đá còn lưu dấu thời gian, biết rằng mình phải cố gắng rất nhiều nếu muốn đứng ngoài ba chữ tham sân si.

 

Một chiều ngồi dưới mái hiên chùa, thấy nước mắt Đức Thích Ca chảy, thương chúng sinh vẫn còn mê mờ cầu xin đủ thứ mà không nghe theo lời Ngài dạy mà tự mình ngộ, tự mình giải thoát.

 

 

Một chiều độc thoại với mây trời gió núi, rồi nhìn vào mình, nhận ra mình, để biết mình đang trở về, biết mình cần làm gì để đắc được và hòa vào ba chữ của Đại Đạo.

 

Trong cảnh đất trời huyền ảo, mây khói quấn quít bên nhau của một chiều Sapa an lành, giữa những xúc cảm dâng đầy như thế, bài thơ “Chiều Fansipan” ra đời:

 

Nơi đất trời huyền ảo mênh mông

Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái

Nơi bậc đá dẫn đưa đường chỉ lối

Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây.

 

Cao lắm trên này... núi đá ấp cỏ cây

Hoa cứ nở ướt nhàu tê sắc lạnh

Nắng mơ hồ, mù nhạt nhoà bóng ảnh

Mưa vô vi, hư thực khúc giao mùa.

 

Lời cầu xin ai buông trĩu mái chùa

Tiếng ai cười chênh chao nơi bậc đá

Ai giận hờn, ai từ bi hỉ xả

Mắt ai buồn lạc lõng chốn huyền không.

 

Ta tìm mình trong sâu thẳm mênh mông

Lắng tiếng giác tinh khôi bên trời đất

Giữa hư ảo, ta là ta, rất thật

Chiều tạnh buồn, tâm ngân khúc an nhiên...

 

Lên Fansipan, là thấy mình đang trôi giữa trời, xa xa bên dưới kia là mặt đất với nham nhở vết sẹo thời gian. Biết rằng mình đang không tự mình....

 

Lại thấy mình đang bước nặng nề trên những bậc đá cheo leo để đi lên cao. Phía trên kia và xung quanh mình chỉ là mịt mờ khói sương hư ảo. Nhịp tim mạnh và nhanh. Thấy khó thở, nôn nao, khó định. Nhớ lại khuyến cáo ở đầu đường: trên này không khí loãng, lượng oxy rất ít, quý khách nên đi chậm. Biết rằng mình đang tự mình, đang đi chậm nhưng chưa đạt chuẩn. Mình phải cố gắng rất nhiều…

 



Sao mình chẳng vui gì khi ở bên con số 3143. Thế mới biết cái gì không phải tự mình, của mình thì có rồi cũng chẳng thấy quý, có rồi cũng mất. Chợt thấy có bao nhiêu điều vô lý. Duy có một điều có lý nhưng lại được ngộ ra rất muộn: thời gian bây giờ là trân quý và mọi thứ quay quanh mình chỉ là huyễn hoặc, hư ảo.

 

Rồi thấy mình đi giữa hai miền hư thực. Bên biết đã tỉnh còn bên mê vẫn trong giấc ngủ vùi. Thấy nao nao hụt hẫng khi nghĩ về thời không và sinh mạng. Trong số chúng ta, rồi mai kia, ai bị tan biến trong hư vô, ai phải nhập lục đạo và ai sẽ được trở về…

 

Khi từ bi nở hoa trong lòng người, rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp vi diệu. Khi đã biết Đại Đạo là vô hình, thì phải tự mình làm việc mình cần làm thôi. 


Trần Huyền Tâm

(Tản mạn miền sương khói - NXB Hội Nhà văn)

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.