- Sáng tác mới
Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng Bình minh hò hẹn con thuyền Đã biết bao lần cập bến Mang theo khát vọng bình yên Hoa trái từ chốn điền viên Theo người đi thơm sóng nước Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược...
Mùa khô vừa chớm già Trời xanh như nín thở Con đường về nông trường Bụi mù trời đất đỏ Có đuôi chồn vàng úa Mỏi mắt tìm bóng râm Vắng tiếng chim chuyền cành...
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Đã là làn gió dịu êm Vuốt lên mái tóc xõa mềm bờ vai Lay người những lúc sớm mai Nhẹ ru những giấc ngủ say đêm hè Quấn quanh âu yếm vỗ về...
Những giò lan be bé Nở từng chiếc ô hoa! Trắng, tím, vàng… đủ sắc Màu diệu kỳ ai pha Nhẹ nhàng hương lan xa… Lặng thầm như lời gửi...
Đừng hỏi tôi sao vũ trụ lang thang Lựa tìm chi giữa muôn vàn tinh tú Đừng hỏi tôi những tinh vân rực rỡ Gom làm chi lắm thế bao sắc màu. Đừng hỏi tôi sao làm ngọn gió trời...
Tôi đã đến Sa Pa một vài lần. Lần này, trong một phút “không tự mình quyết được”, tôi theo chân các nam thanh nữ tú của Xóm Chém Gió trở lại Sa Pa, với ý định sẽ lên đỉnh Fansipan nơi mà tôi chưa từng được đặt chân tới. Chúng tôi rời Hà Nội...
Cảnh cũng tùy Duyên mà khởi. Nắng có thể xanh như khói Óng mật ong từ khóm hoa vàng.. Khi ngày mới hát khúc rộn ràng Tim ta cất lời, đất trời du dương hát Màu lạc quan trùm lên bát ngát Vũ trụ này, thảm cỏ ấy, hoàng hoa......
Có một ngày ta sẽ rời trái đất, giã từ quán trọ, về cố hương Trong ngọn gió xuân, ươm sắc Đào hồng,Ai thấy hồn ta, xanh màu, thay sắc... Ta sẽ được tắm gội Bình Minh, Bơi trong đám mây dát bạc vàng lóng lánh,...
Nghe róc rách đâu đây, thoảng ngọn gió Tiên. Cánh đào mỏng rất mềm. Xoay, xoay, một nụ cười vĩnh cửu ... Chốn lâm tuyền, Khe khẽ hát. Nhạc Trời tấu lên rồi, Cõi rất thực, Rất Tiên…...
Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi, Sông Sài Gòn như kênh chật chội, Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi, Những dòng người nườm nượp qua cầu......
Chào Tháng Sáu những ngày hè oi ả! Thời gian trôi dần tới đích vô cùng... Và với tôi hết thảy đều quý giá Tiếng ve sầu xơ xác giữa tầng không......
Hạnh phúc có từ tiếng khóc Khi con chào đời hôm nay … Hạnh phúc có từ nước mắt Cơn đau sinh nở vỡ òa … Xin Chào Con - Thiên Thần Nhỏ Chúa ban tặng cho Mẹ Cha… Cảm ơn Con - nụ chồi biếc Trời Phật ban cho Ông Bà…...
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Lơ thơ tơ liễu buông mành. Lơ thơ lá rụng trên cành hoa mai Lơ thơ ngọn gió bay bay. Lơ thơ vườn vắng bướm say không về....
Tôi thực sự hào hứng đón nhận, nâng niu và trân trọng đọc liền mạch “Đường vào ánh sáng” tập thơ của ba tác giả Nguyễn Thị Uyển, Nguyễn Phương Thủy và Hoàng Tố Uyên Rose....
Mùa đồng cạn. Những vũng bùn cuối cùng đông đặc cá bống mũn. Lũ bống mũn vừa kêu khóc vừa nhảy tong tong tuyệt vọng. Bống mũn chỉ to bằng đầu đũa. Béo tròn múp míp đầu đuôi. Con nào cũng căng mọng bụng trứng....
Em trở về nơi ấy bình yên Về với xứ Hàn trời cao mây trắng Trời Sài Gòn chiều nay không nắng Vài giọt mưa đủ ướt tóc đôi mình Thời gian trôi như cơn gió vô tình Cuốn những giấc mơ trôi về miền ký ức...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Sông Cấm chẳng cấm được ai Cầu Rào vẫn lọt ban mai Hải Phòng Còn vài giọt nước có trong Cái con sông Lấp hết vòng vèo đi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!