- Sáng tác mới
Tám năm theo vụ kiện qua 5 phiên tòa rồi Bây giờ tòa lại hủy Khổ cho thân chủ tôi. Tuổi đã sang 77 Tóc bạc trắng như sương Chẳng biết còn đủ sức...
Tôi vốn rất công bằng Sinh ra là đã thế Dẫu cuộc đời dâu bể Chả bao giờ đi cong Chỉ tại do mấy ông Có cái đầu lươn lẹo Dẫn tôi đi xiên xẹo Để mang tiếng với đời...
Ông ơi, ông cũng là người Mà sao chả thấy ông cười, hả ông Hay vì cái tên Bao Công Trong khi xử án thì không được cười?...
Phiên tòa đang vào cuộc đua TRANH LUẬN lý từng bên đã rõ rành Buộc - Gỡ tha hồ thi nhau ĐỐI ĐÁP rõ làm sao tỏ ngọn ngành...
Đã lâu con chẳng đến tòa Nên không gặp Cụ để mà kính thăm Nhưng lòng con vẫn đăm đăm Nhớ về bóng Cụ mát trăm năm rồi...
Đời bao nhiêu cạm bẫy Cứ giăng mắc linh tinh Nào bẫy tiền bẫy tình Bẫy gì gì chẳng biết Mắc bẫy thì nguy thiệt Chẳng chết cũng bị thương Chả cứ gì dân thường...
Sáng ra Trời vẫn thế thôi Và Đất cũng vẫn thế rồi, khác đâu Trời thì cao, Đất lại sâu Thương Người ở giữa còn đau kiếp người....
Đang xử thì mất điện phòng xử tối như bưng Nỗi buồn nhảy tưng tưng Tối nên không thấy rõ Ồ, chỉ là sự cố Mang tính chất khách quan Cớ chi mà bất an Tòa mình đâu có lỗi...
Phiên tòa ở ngoài đời Bị cáo đứng trước vành móng ngựa Khi phiên tòa lương tâm đã mở Không biết bị cáo mình sẽ đứng ở đâu?...
Rời phiên tòa với bao mỏi mệt Lão lại về đây bạn với thơ Bao nhiêu buồn bực tiêu tan hết Thể bây giờ như thực như mơ Thực, còn đọng lại bao tình huống Cứ vẩn vương vấn vít trong đầu...
Văn học nghệ thuật có quy luật riêng của nó. Quy luật thuộc về những tài năng đơn nhất. Bởi vậy, trước lịch sử xa dài, trước bao nhiêu quốc gia, dân tộc. Trước bao nhiêu biến thiên của cái Thời và Đời. Không thiếu gì những tháng năm đầy gió giông, xoáy lốc....
Sếp theo cơ chế thị trường Phận em lính, phải theo đường sếp thôi Tưởng đâu cuộc sống yên rồi Ai ngờ giông gió đến hồi nổi lên...
Đại án hay tiểu án Chỉ khác về quy mô Tiểu án là án nhỏ Đại án là án to Nhưng có điều không khác Là số phận con người Đại án hay tiểu án Cũng giống nhau cả thôi...
Chiều nay tòa tạm nghỉ buộc - gỡ về chuẩn bị Để thứ Năm cãi nhau Tha hồ mà chí lý Mình lại thành thi sĩ Bảng lảng với hồn thơ Thu đã về nũng nịu Chả lẽ nào làm ngơ...
Sáng ra Trời vẫn thế thôi Và Đất cũng vẫn thế rồi, khác đâu Trời thì cao, Đất lại sâu Thương Người ở giữa còn đau kiếp người....
Cả đời ta cố tỉnh Chỉ một phút quá say Sẽ tưởng đêm là ngày Và luân thường biến mất Chả có ai là nhất Hoàn hảo ở trên đời...
Tòa nhắc bị cáo Khói Rằng phải trả lời ngay Làm ba người chết ngạt Cả chục người mắt cay Bị cáo Khói lễ phép Tại thằng Lửa, thưa tòa...
Thứ Bẩy mọi người nghỉ Nào có được nghỉ đâu Vẫn đến tòa tranh tụng Cho rõ hết đuôi đầu Một phiên tòa dân chủ Được minh bạch công khai Bao nhiêu là sự thật Có dịp được phơi bày...
Em đã chắt ra từ gan ruột để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Tranh luận là đối đáp Cho ra môn ra khoai Chỉ có đối không đáp Thật là chả giống ai Một bên cứ hăm hở Đòi đi đến tận cùng Cho sự thật sáng tỏ Dù cát hay là hung...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!