- Sáng tác mới
Rực rỡ màu hoa dưới nắng xuân Đông còn bịn rịn gió rân rân Mai vàng khoe sắc lân la đến Quất đỏ trổ duyên sán lại gần Chén rượu bâng khuâng chờ bạn hữu...
Vãn cảnh Nhật Tân để thưởng đào Kẻ mua người bán chuyện lao xao Gió từ sông thổi bay tà áo hở mảng trời xuân thật ngọt ngào...
Mới chạm vào Đông đã thế a đã tươi roi rói, đã la đà phải khi Xuân đến thì sao nhỉ hay chỉ trơ cành với cuống hoa...
Tết này con lại không về Mẹ ơi, con nhớ thương quê vô cùng Người ta sắm tết tưng bừng Con ngồi… chữ nhẩy tứ tung trong đầu Mẹ giờ lo tết đến đâu...
Đem thơ ra chợ bán rao cóp tiền tính chuyện mua sao trên trời Nào hay ở xứ Nhà Giời bạc vàng vô nghĩa không người bán mua Tiền là một thứ rất thừa Không như Hạ giới phải lừa dối nhau...
Em và tôi là hai con người Nhưng sao lại giống nhau đến thế Em và tôi sinh cùng thế hệ Cùng đói nghèo cơm hẩm canh hôi Tôi mon men đi cạnh một cuộc đời...
Đại Kiều sớm đã ở không Tiểu Kiều lấy phải ông chồng kiêu căng Hai người từng ở lầu trăng Đánh rầm một cái không bằng thường dân Chị tha hương nhuốm phong trần...
Bấy nhiêu năm đọc sách làm thơ Chợt một ngày thấy mình khờ khạo Đường nhầy nhụa lem nhem quần áo Cơm chờ chân chữ ngũ nằm mơ Tưởng rồi ra sẽ hết ngu ngơ...
Đầu năm đi hái lộc xuân cùng nhau ghép lại thành vần thơ vui chén xuân người cũ dâng mời chuyện xuân người mới nói cười rổn rang...
Tưởng sủi tăm là cá cắn câu Tưởng hương thơm là hoa đang nở Tưởng kề bên là thành duyên nợ Tưởng chữ NGƯỜI là viết giống nhau...
Mẹ ơi có lạnh lắm không Bốn bề gió bấc mưa đông bốn bề Nén nhang thắp đón mẹ về Nệm êm chăn ấm ngựa xe đủ đầy ... Xuân ơi xuân, hãy lại đây cùng ta cạn chén rượu này chờ xuân...
Cả một năm cần cù nhẫn nại hút tinh của đất tích trong cây để cuối mùa Đông khô cằn nứt nẻ Đào hoa mơn mởn tít chân mây...
Mùa Xuân đang đến cận kề Bưởi, đào xúng xính cùng về Thủ đô Rồng thiêng nhả ngọc xuống Hồ Ngàn sao lấp lánh điểm tô nền trời...
Lộc vừng: lá vàng, lá xanh Bàng: cây lá đỏ, cây cành trụi trơ cả hai đang ủ chồi tơ cùng chờ tới tiết giao mùa trổ ra...
Một trời thơ để đón thơ Một trời mơ để ước mơ đổi đời Một trời ánh mắt nụ cười Một trời yêu để cho người gần nhau Lớp ông trước lớp cháu sau...
Lưng chừng vách đá ở Hà Giang Shan tuyết biếc xanh dưới nắng vàng Vị ngọt, hương thơm, màu quyến rũ Mây vờn đỉnh núi gió thung thang...
Trà đã pha rồi hương nhẹ bay Ngọt từng ngụm nhỏ ngát trên tay Gió đông nhè nhẹ nghiêng chiều nắng Xuân sắp tới rồi ta sắp say...
Vội vàng chi hỡi thời gian để còn tắm gội cho giàn hoa xuân để hoa sạch hết bụi trần hãy ung dung điểm bước gần bước xa...
Hà Nội nhỏ mà đi hoài chẳng hết Lá me rơi rồi lá bàng rơi Hoa sấu rụng rồi hoa sưa dệt Sớm tinh khôi trắng cả vùng trời Vẫn nơi lưng ghế ấm hơi người...
Trung Bản ơi, Người là nỗi nhớ Đi suốt đời phía trước vẫn Xóm Nghê Vẫn hoa xoan phủ dày ngõ nhỏ Vẫn lời ru kẽo kẹt trưa hè Con cò còn đậu ngọn tre Con đê còn lối đi về chị tôi?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!