- Sáng tác mới
Mẹ tôi con một ông Đồ Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh Như hoa nhài vốn dịu lành Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang Mê cha tôi, vị giáo làng Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho...
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh Cha thông kinh nghĩa rành rành...
Tôm mang đèn điện trên đầu Thắp dòng mương lượn qua cầu sáng trong Cá con tập nhảy cầu vồng Vẽ lên mặt nước từng vòng sóng reo Ếch leo lên tận cánh bèo...
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Em ngồi hong tóc chiều nay Tóc bay như thể gió mây mịt mùng Em xoay, tóc lượn từng vòng Như mưa, như bão bay trong nắng vàng Tóc thơm hay gió mơ màng...
Liệu còn có một kiếp sau? Để người nói lại những câu ân tình Xanh rêu ngói phủ mái đình Đâu rồi mộng ước chung tình với nhau....
Có đôi khi, hoa vẫn nở quên mình Quên giá lạnh, chỉ nhớ ngày nắng đẹp Trong đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hạn hẹp Chim hót một khoảng trời, vẫn thắm giữa bình minh.... Có đôi khi, hoa vẫn cứ vô tình Chẳng thể nhớ mình bao nhiêu tuổi...
Vào Thu. Những cây Bạch dương ngả bóng ven sông bắt đầu ngả sang mầu vàng rực rỡ, thanh bình. Những ai từng trải nghiệm mùa Thu ở châu Âu hay Bắc Mỹ hẳn khó quên. Tâm đối cảnh mà sinh tình, sinh sự....
Em trở về thăm lại mái trường xưa Ngày hội lớp sau bao năm xa cách Trường cũng khác và bạn bè cũng khác Nhưng cảm giác rộn ràng vẫn mãi trong tim...
Miền Trung vừa qua những ngày nắng cháy giờ lại phải gánh chịu cơn mưa lũ điên cuồng. Người dân Miền Trung đang bị nước lũ cuốn trôi, nhà cửa, hoa màu ngập chìm trong biển nước. Thương lắm Miền Trung ơi!...
Quá nửa đời người ngang dọc Bao nhiêu vất vả, thăng trầm Hạnh phúc, đắng cay nếm trọn Nay ta thanh thản ra về Rũ thuở tham công, tiếc việc Bỏ thời yêu, ghét, si mê...
Cái se lạnh cuối thu cứ mơn man gọi rét về trong gió. Sớm nay thu đã chuyển mình giữa cái hanh hao yếu ớt của nắng vàng. Một mình bên ly café, ngắm những dòng người vội vã ngoài kia…lòng bỗng thấy chơi vơi đến lạ....
Lang thang ngoài bến sông xưa Tìm về tuổi thơ xa ngái Ký ức nào bỏ quên, ký ức nào đọng lại Một thời trẻ thơ, một thời hoang dại Một thời trong veo như sương sớm đầu mùa....
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh...
Như vết chân cò trên bãi hoang mấy chục năm ròng mẹ lạc ngoài biển vắng lòng mẹ xót xa như cây cói dầm chân trong đất mặn nghe sóng xô, sóng xé quặn đau bờ Con chim còn có tổ nương nhờ con cáy, con còng còn có hang, có lỗ...
Cây cao su giống mẹ mình Suốt đời tần tảo tính tình thẳng ngay Lá xoè như những ngón tay Hứng mưa lọc nắng nuôi cây tháng ngày Nhựa thơm dòng sữa của cây Tựa như sữa mẹ những ngày còn thơ...
Trăng mùa thu Dát ánh vàng lên cánh mỏng Dịu ngọt thơm Ngan ngát trên đồi quê. Sắc vàng mong manh mỗi lúc chiều về Để nhớ, để thương, gọi bao kỷ niệm. Khói chiều lam tím Quẩn quanh bên ngọn núi xa....
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con, Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ, Với tuổi thơ, con không còn thơ bé Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!