- Sáng tác mới
Tôi là một giáo viên hạnh phúc! Hạnh phúc bình dị của người đưa đò là luôn được đón những người khách năm xưa trở lại. Có những em không may mắn trở về để được trải lòng, để nghe lời động viên khuyên nhủ....
Nhớ thuở xưa nhà bạn cạnh ngôi trường Giữa nắng trưa tôi ghé nhà xin nước Tôi xa quá, nhịn không qua cơn khát Bạn bước ra mời lưng một bát nước mưa...
Tôi không phải là một nhà văn. Một anh lính mèng thức dậy theo tiếng còi, chạy nhanh ra sân tập thể dục sáng, rửa mặt đánh răng xong lại sấp ngửa tập hợp trước cửa nhà ăn đơn vị để ăn lót dạ và ra thao trường, đi lao động. Chiều còn phải tăng gia rau xanh....
Căn nhà ở phía bên kia đường (đối diện nhà tôi) là căn nhà mới mua của một cặp vợ chồng chiến sĩ trẻ. Anh chồng tên Sơn - công tác xa nhà. Còn cô vợ tên Vân là chiến sĩ phòng Chính trị của Bình đoàn 16 - đóng quân tại Đồng Xoài. Sơn và Vân có hai con trai:...
Tù nhân ở Brazil Hễ đọc xong cuốn sách Sẽ giảm tù 4 ngày Thật là kinh nghiệm hay! Hạn nhiều nhất mỗi tháng Hoàn thành một cuốn thôi Vậy cứ 12 tháng Lãi 48 ngày rồi!...
Một du khách người Pháp Đi vào rừng châu Phi Nơi đây vốn thuộc địa Cha ông mình trước kia. Thấy thổ dân quần tụ Bên đống lửa rực hồng Máy ghi âm nổi nhạc Hòa tấu cùng chiêng cồng....
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Càng ngày càng có nhiều người tự sát. Uống thuốc, nhảy từ trên cao xuống, tự đâm, tự bắn, lao đầu vào xe...Đã có những địa điểm trở thành nơi được ưa chuộng để tự sát. Có những thành cầu được khắc, treo các biển "sinh mệnh là trân quý" để cảnh tỉnh,...
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Tất cả mọi thứ tôi đang có hiện nay đều không phải của tôi. Chúng chỉ là thứ tôi mượn dùng khi còn sống. Chết là không mang đi được. Ngay cả cái cơ thể vẫn gọi là "Tôi" này cũng không phải nốt....
Em ở đây là để cho tôi đau nỗi tôi đau, vui điều tôi hoan hỷ Em gợi cho tôi những điều tôi chưa thể nghĩ Tôi là tôi bởi có em bên cạnh cuộc đời...
Nhận được giấy gọi đại học. Bố đưa tôi lên thị xã mua quần áo. Lúc rảnh tôi vào hiệu sách ngó nghiêng. Thấy quyển “Búp trên cành” tôi mở xem. Thật bất ngờ. Ở trang cuối cùng nơi góc cuối cùng có một bài thơ của tôi in ở đó. Nhìn thấy tên mình in trên báo tôi giật bắn người....
Tôi vốn không là nhạc sĩ, chỉ là một người tập tọng viết lách như một thú vui, như một trò tiêu khiển và còn phải học hỏi rất nhiều. Khi viết thơ hay viết lời cho một ca khúc cũng thế tôi cũng phải đắn đo từng chữ từng vần một . Khi nghe nhạc tôi thường lắng nghe rất kỹ và đọc đi đọc lại lời của......
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Có thể đấy là một sự thật. Người ta xì xào với nhau đó là một chuyện lạ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống. Việc người ta từ bỏ tiền quả là một chuyện khó tin. Vậy mà ông Quang lại dám cả gan từ bỏ tiền. Hình như vì danh. Còn nghe phong thanh, thì vì một người đàn bà!...
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Bao năm mình gặp lại nhau Bạn, ta vui vẻ mày tao thân tình Nhắc nhau một thuở chúng mình tuổi thơ chung một mái trường nơi quê...
Ba người cùng lúc tỏ tình trái tim tôi đập rối tinh rối bời Sao không chỉ là một thôi Để cho tôi được là tôi vẹn tròn? Thôi đành chọn nỗi cô đơn!...
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Giật mình, con gái gọi: "Ba ơi xuống với con!" Lần chần cùng thơ phú Nhõng nhẽo tha thiết hơn ... Thì ra tối hôm nay, Theo bạn bè trường lớp, Mười hai sẽ chia tay, Nên du lịch mấy ngày ,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!