- Trang văn
Vịt bầu
Thứ tư - 22/05/2024 17:44
(Ảnh: St)
VỊT BẦU
(Nguyễn Linh Khiếu)
Cò Bé nuôi một con vịt bầu. Lông trắng muốt. Đôi mắt tròn vo bao giờ cũng ngó nghiêng dò ý Cò Bé. Dáng nó bệ vệ đi lại lạch bạch ộ ệ rất ngộ nghĩnh.
Khi Cò Bé đi câu nó thường theo ra bờ sông lăng xăng dưới chân. Khi câu được cá nó thường rối rít nhảy nhót đòi ăn. Thái độ xem chừng mất nết nhưng thật đáng yêu. Nếu câu được cá to thì nó đừng mơ. Đó là phần của Cò Bé. Nhưng khi câu được cá nhỏ Cò Bé hào phóng tặng nó. Khi đó nó hồ hởi vác cổ lên trời nuốt ngay không đắn đo gì. Vừa nuốt vừa khẽ rung mỏ cạc cạc rất khoan khoái.
Khi Cò Bé ra vườn trồng cây nó thường lẽo đẽo theo sau. Lúc xới đất nếu lộ ra con giun con dế là nó lao vào bắt ngay. Nó ăn rất ngon lành. Đôi mỏ lấm lem bùn đất lắc lắc trông thật ngộ.
Chả hiểu sao vịt bầu không ra đồng bơi lội cùng chúng bạn vịt làng. Nó chỉ quanh quẩn ở góc sân vườn. Mỗi khi Cò Bé đi học về nó lao ra tận ngõ đón. Rồi vừa lạch bạch lắc lư theo về vừa khẽ kêu cạc cạc. Ý hỏi Cò Bé có gì cho nó không. Cò Bé đưa tay xoa đầu nó. Nó nũng nịu dúi dúi mỏ vào cổ tay. Đôi mắt trong veo ngước nhìn Cò Bé.
Một ngày anh Cò To đưa các bạn cùng học Đại học về chơi. Nhà không còn đồng nào. Đành phải giết vịt bầu đãi khách. Mọi người uống rượu và nức nở khen thịt vịt thơm ngon. Các anh chị ai cũng khen Cò Bé chăm ngoan nuôi vịt giỏi. Hôm ấy Cò Bé thương vịt bầu nên không ăn một miếng nào.
Sau khi anh Cò To và các bạn đi rồi tự dưng nước mắt Cò Bé cứ chảy ròng ròng. Nhiều tháng sau Cò Bé vẫn thẫn thờ ngẩn ngơ nhớ vịt bầu.
16. 6. 2017