- Trang văn
Cò câm
Thứ năm - 30/05/2024 14:34
(Ảnh: Đại Dũng)
CÒ CÂM
(Nguyễn Linh Khiếu)
Cò Câm cùng một lứa với Cò Bé. Không nói được nhưng nó rất sáng dạ nhanh trí. Không đi học nhưng đầu óc chẳng kém đứa nào. Trừ khi ở trường còn ở đâu có lũ trẻ là ở đó có Cò Câm. To con lớn tuổi hơn cả bọn nhưng Cò Câm lành tính không bắt nạt trêu ghẹo đứa nào.
Lũ trẻ quý Cò Câm nhưng đều có ý sợ. Vì Cò Câm không nói được nên không ai biết nó nghĩ gì. Nhiều khi Cò Câm khoa chân múa tay nhăm mặt chum mũi để nói một điều gì đó. Nhưng bọn trẻ vẫn không hiểu. Khi đó nó thường ngồi phệt xuống đất mắt ầng ậc nước.
Nhà Cò Câm ở cuối làng. Ở xen kẽ với người làng Vũ Biên. Nhà sáu anh chị em thì có ba người câm. Cứ cách một người lại một người bị câm.
Đồn rằng trước đây nhà ông nội Cò Câm với nhà hàng xóm tranh nhau một bụi tre. Đánh chửi nhau mấy lần. Thâm thù thề không nhìn mặt nhau. Một ngày con trai nhà hàng xóm ngã xuống ao bên ngõ đi chung. Bố Cò Câm nhìn thấy nhưng vì thâm thù ngoảnh mặt bỏ đi không cứu.
Khi làm lễ cúng gọi hồn đứa trẻ chết đuối hồn nó nhập vào bà đồng chạy sang ngõ nhà ông nội Cò Câm. Hồn vừa khóc vừa rủa rằng mày đã câm thì tao cho dòng dõi nhà mày đời nào cũng có người câm.
Chuyện xẩy ra khi bố Cò Câm còn trai trẻ. Nhưng đến khi lấy vợ rồi đẻ ra sáu đứa con thì có ba đứa con bị câm. Ai cũng bảo đó là ứng vào lời nguyền của đứa trẻ chết đuối.
9. 9. 2017