- Trang văn
Kè
Chủ nhật - 19/05/2024 15:11
(Ảnh: Kim Anh)
KÈ
(Nguyễn Linh Khiếu)
Không ai biết Kè có từ bao giờ. Đó là một đầm nước sâu hun hút vắt ngang cánh đồng. Nước quanh năm xanh thăm thẳm không bao giờ cạn.
Có người nói Kè vốn là một trong hai cửa sông Trà đổ ra biển. Quan Dinh Điền đưa dân quai đê lấn biển đã lấp chặn một cửa chỉ để lại một cửa sông. Đoạn sông cụt ấy biến thành cái đầm lớn gọi là Kè.
Ngày xưa những xác chết trôi từ thượng nguồn sông Hồng về cửa biển này đều tụ tập nổi lềnh bềnh ở Kè. Hàng trăm năm qua có hàng ngàn xác chết vô thừa nhận trôi nổi thối rữa ở Kè. Thịt da thì chim ăn cá rỉa còn xương cốt thì chìm xuống chồng chất dưới đáy Kè.
Nước Kè lúc nào cũng trong leo lẻo như mắt ma lạnh lẽo rợn người. Rất nhiều người lớn trẻ con chết đuối ở Kè. Kè là nơi ma nhiều khủng khiếp. Chuyện ma ở Kè nhiều không sao kể xiết.
Kè là nơi duy nhất ở cánh đồng nước trong xanh. Những cây rong biển tươi tắn xanh ngắt mềm mại uốn lượn theo làn nước. Những bầy tép tu mập ú xanh biếc nhào lộn vũ điệu thủy thần. Những bầy cá hói vàng đốm đen diêm dúa lộng lẫy bơi lượn.
Những trưa hè đổ lửa lũ trẻ cả làng kéo nhau ra Kè tắm mát. Nước Kè trong suốt mát lạnh. Chúng tha hồ hò hét bơi lặn nhào lộn vui vẻ đến tận chiều.
Buổi tối đôi khi anh em Cò Bé ra Kè thả lưới. Hai anh em có một đoạn lưới thưa chừng mươi mét. Khi chọn được nơi anh Cò To giữ một đầu lưới ở mép bờ để cắm cọc thật chắc. Cò Bé bơi ra xa để cắm cọc đầu lưới kia xuống đáy kè.
Lúc đó lũ cá ăn đêm thấy động quây đến. Những con cá to dài lừng lững trắng nhễ nhại yểu điệu bơi lượn quanh Cò Bé như một bầy hài nhi. Chúng đụng chạm chà sát vào người Cò Bé như thể vô vàn bàn tay mềm nhũn trơn nhẫy vuốt ve khắp thân thể. Bất giác Cò Bé rùng mình. Nó vội vã lặn sâu cắm cọc xuống đáy Kè. Và lần nào nó cũng hốt hoảng lao vào bờ thở không ra hơi.
15. 1. 2017