- Trang văn
Thái Bình - xúc động lòng người
Thứ năm - 25/04/2024 15:20
(Ảnh: Nguyễn Trọng Bằng)
THÁI BÌNH – XÚC ĐỘNG LÒNG NGƯỜI
(Nguyễn Phương Thủy)
Thái Bình, quê hương tôi sau mười mấy năm gặp lại. Bỡ ngỡ, vui mừng khôn xiết. Những con đường mới mở lượn cong, mượt mà cho sức sống tỏa muôn nơi. Mặt đường mịn, chất lượng cao. Giữa hai luồng là những hàng cau, cao tăm tắp. Những bụi hoa dâm bụt muôn sắc rung rinh trong nắng. Mạ non phơi phới trải xanh những cánh đồng. Con người tấp nập, một chút vội vàng, một chút khoan thai. Thành phố mở rộng với những khu nhà cao tầng khang trang. Những công viên thiết kế hiện đại phù hợp với thẩm mỹ và nhu cầu của người dân. Ánh điện muôn màu lung linh soi bóng nước hồ và những dòng sông.
Tôi đến thăm đền thờ liệt sỹ vào một buổi sáng lớt phớt mưa xuân. Thiết kế thật trang trọng mà vẫn gần gũi mở rộng lòng người. Bên kia con đường yên tĩnh là thư viện tỉnh. Thềm nhà mời gọi. Sách báo đủ các đề tài, bày biện ngay tầm tay với. Nhân viên cởi mở lịch sự đón chào. Những chiếc cầu lớn nhỏ nối các đường phố sạch sẽ, ngăn nắp, rợp bóng cây xanh. Rất nhiều xe con đậu bên đường. Rất nhiều khách sạn sang. Rất nhiều siêu thị. Phương tiện đi lại dễ dàng thuận lợi. Thành phố Thái Bình giàu mạnh trông thấy. Đó là thành quả lao động của những con người quê tôi - chân chất, đảm đang và năng động. Họ vẫn như xưa, mỗi người một việc, mỗi người một thế giới riêng. Người dịu dàng lên lớp giảng dạy. Người miệt mài thiết kế bên bàn tính. Người nắng mưa với cây cối, vườn tược. Người khéo tay, bún bánh ngạt ngào thơm mỗi sớm mai. Họ hòa đồng và nâng đỡ nhau. Từ thành phố đến nông thôn, người người hoạt bát.
Xe chúng tôi bon bon về thăm Thái Thụy. Các cô gái xúm xít chụp ảnh trước cây gạo gù trăm tuổi. Hoa đang độ nở tròn xoe từng đóa đỏ. Ngay cạnh thân cây xù xì như một con rồng phủ phục là một quán nước nhỏ. Mái vất đầy vỏ hộp lộn xộn. Không sao ! Những tà áo dài duyên dáng, những chiếc nón trắng mộng mơ vẫn ăn ảnh, in hình. Buổi trưa yên ả chúng tôi “cập bến“ một chiếc tàu cũ mang tên “Titanic“, giờ đã thành quán ăn và nơi nghỉ mát cho khách đến thăm biển vô cực. Rừng sú ngút ngàn, dạt dào gió. Nước lấp xấp bàn chân, cua cáy chạy lao xao. Chúng tôi ngồi vắt vẻo trên một chiếc xe tăng chạy ra biển. Tôi thầm nghĩ: một con tàu cũ, một xe tăng cũ … thật đặc trưng cho tính linh hoạt, thông minh của con người Thái Thụy. Chúng ta vượt qua những mất mát của chiến tranh. Chúng ta làm nên điều tốt đẹp nhất từ những gì còn lại.
Tôi trở về huyện Kiến Xương, quê tôi. Chớp nhoáng gặp gỡ bạn bè cũ. Họ như những cánh chim từ muôn ngả bay về ríu rít với tôi. Tôi về thăm chốn xưa, nơi ông bà chôn nhau cắt rốn. Tiếng chuông chùa ngân giữa bình yên thôn xóm. Tôi đến thăm căn nhà của thầy giáo cũ, người đã khuất núi. Vườn xuân thơm ẩm ướt hoa mộc hương, run run nhành mai trắng. Con trai thầy quét lá rụng vun đầy một gốc cây. Thánh thót những tia nắng lọt qua chùm lá, rơi vào bàn tay tôi, chờ đợi. Trưa về… tiếng hát chèo văng vẳng giăng trên những ngọn tre đầu ngõ… ấm áp theo tôi trong từng bước chân rời xa quê. Trăn trở cũng theo tôi đi không ít. Tôi bắt gặp những con người mải làm ăn buôn bán sao nhãng tình cảm. Họ khởi đầu ngày mới bằng „món“ thực phẩm chức năng mặc dù đặc sản bún bung hoa chuối thơm nức trong quán bên phố. Kết thúc ngày dài làm việc họ vẫn không muốn về nhà vì ngại đối diện với những bế tắc trong gia đình. Có em bé đang tuổi mẫu giáo u ơ tiếng Anh mà chưa biết gọi bà bằng tiếng Việt. Băn khoăn và đau lòng. Có những người vượt lên khỏi nghèo khó, kinh tế rất ổn định bằng nghề phụ. Cuộc sống của họ bình yên, hạnh phúc. Họ bắt đầu ngày mới bằng những bản nhạc êm dịu và thể dục buổi sáng.
Tháng tư đã sắp tròn. Thái Bình quê lúa – một hậu phương vững chắc đã góp phần tích cực vào công cuộc giải phóng miền nam thân yêu 49 năm về trước. Hôm nay, với quy hoạch chiến lược, tầm nhìn xa trông rộng, Thái Bình là điểm sáng của vùng đồng bằng sông Hồng. Từng bước tiến lên, không ngừng phấn đấu, hằng ngày lớn mạnh, Thái Bình – quê hương yêu dấu mãi mãi là niềm tự hào của bao người dân chúng tôi.
Tôi ra đi, mang theo vị thơm đậm đà của bánh cáy, màu xanh rười rượi của cánh đồng và một niềm vui bất tận như biển vô cực ngày xuân.
Munich 21.04.2024