- Sáng tác mới
Một buổi sáng tháng tư xanh lọc sau cơn mưa đầu hạ. Lúc ấy, tôi lên sáu, nhởn nhơ bắt bướm, chơi chọi cỏ gà một mình để bà và u rảnh tay tát nước cho đám ruộng lúa cạnh mương nước ngang với con đường đất cát dẫn vào làng....
Gió lạnh đầu đông… nhớ tấm áo phong phanh, hơi thở thành làn khói. Hấp tấp bước chân… đâu vội… mà vì đất ướt giá sương....
Xưa gom vỏ ốc thật nhiều Chọn bao ốc đá trao vào tay em Em cười đôi mắt long lanh Bầy trò ra đất rải ranh nhịp nhàng Trồng kèo leo cột - Một ăn...
Nam Định ơi, còn nhớ Hồ Vị Xuyên mắt xanh ngắm tiếng chuông nhà thờ Tay trong tay, bâng khuâng nghe tiếng mưa mờ tỏ Sâu tận cùng giấc mơ...
Về tới nhà ở quê nhà Cơn mưa đổi gió thật thà đổ mưa Mái nhà nguyên nếp năm xưa Nhãn ngày thơ ấu cũng vừa trổ hoa…...
Trong đời người, điều quan trọng không phải là tốc độ, mà là định hướng. Phương hướng mà ta đang miệt mài đi tới, nếu nơi đó không đúng là nơi ta muốn đến, thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao....
Nói đến lý luận, phê bình văn học, nhiều người thường có tâm lý ngại đọc, ngại nghe vì sự khô khan với những ngôn từ quá sức Hàn Lâm…...
Từ xa xưa khi còn nhỏ cũng như rất nhiều bạn học của Nó ngày ấy, việc học Địa lý chả mấy tay nào để ý nhưng thật sự thì nó cũng hiểu học càng nhiều thì càng bổ ích....
Tôi thích gọi em bằng cái tên Phượng Vàng xinh đẹp bởi nhiều lẽ. Thứ nhất, em là một cô bạn đồng hương, xinh đẹp của tôi. Thứ hai, em đang sống ở thành phố được mệnh danh là Thành Phố Hoa Phượng....
Anh em tôi sinh ra và lớn lên vào những năm khốc liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Hàng đàn máy bay B 52 đêm ngày gầm rú trên đầu. Nhà bố mẹ gần bến cảng - mục tiêu thả bom của giặc lái Mỹ. Đã bao lần tôi cố tuột khỏi tay bà nội ngoi lên...
Ngày ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường ăn trầu. Nhà ở nông thôn ngày ấy thường là nhà ba gian, năm gian với bậc thềm tam cấp lên hiên nhìn khoảng sân rộng....
Một lần, “cơn gió ham chơi” là tôi vô tình lạc vào vườn ký ức, bất ngờ bị nỗi nhớ gọi tên. Thế là lại có cớ để nói về cái nhớ, cái quên của bản thân mình. Và đây là một nỗi nhớ có tên. Nỗi nhớ có tên là một bài thơ tình đầu tiên tôi viết năm tôi 18 tuổi....
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
“Vui như Tết”. Câu thành ngữ mà tôi tin ai cũng đã từng nghe từng nói một lần trong đời ấy là nói về Tết cổ truyền, tết âm lịch. Thời ấu thơ, ngày Tết vui là đúng lắm rồi, được ăn ngon, được mẹ mua cho quần áo mới được nghỉ học và...v.v....
Ước gì mưa bụi rây rây, Sân rêu lấm chấm, cỏ cây cựa cành. Ước gì chút chút mong manh, Làn hương ấm, chút ngọn ngành, yêu yêu. Ước gì xúng xính áo điều, Vài chiếc pháo chuột, những chiều Ba mươi......
Thời thơ ấu tôi đã được biết tới những mái Đình trên đất quê nhà Thuận Vi và vì thế mới biết các bậc Tiền Nhân cha ông chúng ta thời xưa rất coi trọng lễ nghi văn hóa làng xã. Đình làng luôn là nơi thờ cúng các vị thượng đẳng thần, các vị nhân thần,...
Tuyết vẫn êm đềm rơi rơi Từng hạt nối nhau đi tìm hạnh phúc Từng hạt bay bay rồi tụ về mặt đất Tỏa sáng bên nhau, trong trắng, hiền hòa Hạnh phúc không ở đâu xa Được bên nhau như tuyết an hòa...
So với các bạn, các anh chị em trong lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn học thiếu nhi, tôi và Trần Huyền Tâm có "duyên" đặc biệt với nhau, từ cái thuở cả hai cùng có mặt trong Đại hội học sinh giỏi của huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình....
Chừng 4, 5 tuổi gì đó, tôi được mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Ấn tượng về người ông trong tôi cho đến hôm nay vẫn không chút phai mờ. Tôi có đứa em con dì giờ là một doanh nghiệp, có bản lĩnh, có chính kiến và rất sắc sảo....
Thu đã về bên ngõ Nhịp thở gió chuyển mùa Ngập ngừng gót sen nhỏ Tâm hồn thả gió mây Gạt mái tóc xõa bay Nụ cười buồn chợt tới Hồn bâng khuâng diệu vợi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!