- Sáng tác mới
Xuân về nhớ Tết xưa Ký ức chưa phai mờ Có cô em nhỏ bé Mắt hạt dẻ thương thương. Tôi nhớ mái tóc vương Trên bờ vai nhỏ bé Nụ cười xinh xinh thế Tiếng nhè nhẹ dịu êm....
Lúc tựa đầu vào tay, nghiêng người trên thảm cỏ lau dầy dặn, bên hàng cổ thụ ở công viên, London vẫn đẹp như muôn ngày mưa, trời lác đác đám bụi nước đọng bờ vai, gió nhẹ phất phơ vạt áo. Cây cối chuyển màu, ánh vàng cam như thiêu đốt cháy rụi một thời xanh tươi mướt mát đã qua....
Nhớ một người hoàng hôn rơi sau ngõ Biển lặng câm, sóng cũng chẳng xô bờ Trăng không sáng, mặc cho mây vần vũ Để một người thao thức đợi bình minh...
Em có nhớ những buổi chiều lộng gió Nhìn mây bay, nhuộm tím phía chân trời Quên và nhớ, giữa hai chiều hư thực Đêm xuống lâu rồi thấy khuyết một vầng trăng...
Chim non vỗ cánh phương trời lạ Một thoáng quê xa ánh lửa hồng Liễu rủ cành cong, thương cùng nhớ Mai gầy trơ trọi, đứng ưu tư Xuân sẽ về ư, mây hỏi gió...
Chiều nay nỗi nhớ chênh chao Đem tôi về thủa hanh hao nắng vàng Nhớ ai giọng hát dịu dàng Môi hồng yếm thắm bên đàng năm xưa...
Sáng vừa tỏ mắt người, quốc lộ chật chen nghẹt cứng. Dòng người từ trên thành phố, Lũ lượt về quê Nơi vàng rộm lúa đang mùa......
Truyện Hoàng Tử Bé của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupéry được xuất bản lần đầu năm 1943, đến nay đã được dịch sang hơn 300 ngôn ngữ khác nhau với khoảng 140 triệu bản bán ra trên toàn thế giới....
Tôi biết em vào một ngày hè nắng chói chang. Nhìn em thật bức sốt với cái đầu đầy tóc rối tung, lòa xòa xuống mặt, sau được em chiếu cố cặp vội cặp vàng bằng cái bím ba lá....
Sáng ra trời lành lạnh Trung du đã chuyển mùa Sợi heo may mỏng mảnh Len giữa lòng mưa thưa Phiên tòa lại đang nóng Tranh tụng lên cao trào...
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời....
Trời bây giờ đã dần chuyển sang đông Mẹ có còn khơi bếp hồng mỗi sáng Có chờ con mỗi khi chiều chạng vạng Đêm- ngỡ bước con về khi nghe tiếng lá rơi...
Em ơi, Xuân hạ thu đông Noel ríu rít Về trong Sài Gòn Ngửa tay Hứng cái lạnh run Đất trời lẩy bẩy Tận cùng lứa đôi Mùa đông...
Truyện rằng, có một lão thiền sư đang tản bộ trong tự viện, chợt thấy bên góc tường có một chiếc ghế, vừa nhìn liền biết ngay có vị hòa thượng nào đó vi phạm quy định trèo tường ra ngoài....
Trong cuộc sống hiện tại, chúng ta luôn luôn coi nhẹ những gì chúng ta đang có, cho rằng đó là lẽ tự nhiên, những gì bản thân không có lại oán trách số mệnh không công bằng,...
Đông về, se sẽ và chầm chậm nhưng đủ ngấm vào hồn người những lắng sâu, đủ để người ta nhớ lại những mùa đông đã xa lắm, những mùa đông chỉ còn trong hoài niệm…...
Cổ nhân có câu: điều đáng sợ nhất trên cõi đời là dục vọng. Dục vọng làm mờ mắt con người, che mất cả cái tình, cái lý; dục vọng gây ra những điều bất nghĩa, bất thiện, bất lương....
Đã từng đi khắp tây đông Về già mới lại lòng khòng tập đi. Liêu xiêu bước bấc bước chì Vịn giường bám ghế lần đi khắp phòng......
Gã là kẻ có chiều cao khiêm tốn nhất của khối nhưng được cái hiền và siêng học. Sau khi tốt nghiệp gã biến mất trong tầm theo dõi của chúng bạn cùng khối và cả của tôi nữa....
Trời vào đông làn gió mới chuyển mùa Dẫn đưa mây làm cơn mưa bất chợt tiếng tí tách như hòa chung tiếng nhạc Bài ca buồn lay động tâm hồn hoa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!