- BÙI THỊ BIÊN LINH
Ước mơ cô giáo trẻ
Bạn ơi, mơ ước bình thường Làm cô giáo trẻ dễ thương quá chừng. Dịu dàng, tóc xõa ngang lưng Với trang giáo án, bước cùng các em.
Một nhà thơ, một người thầy tôi nhớ
Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình“tuyển” về làm “một trại viên” dự lớp đào tạo, bồi bưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học trong tỉnh, tôi không bao giờ quên được hình ảnh các bác, các chú, các nghệ sĩ tên tuổi của Thái Bình, của cả nước… Nó thật sự hóa thành giọt đọng, mãi xanh non, tuyệt diệu, luôn xao động trong tôi.
Sớm mai này
Buổi sớm nay Nắng đẹp đến xao lòng Tôi bỗng nhớ những ban mai thuở trước Một phần cuộc đời Có thể nào quên được? Lá me bay mát rượi cả sân trường
Ngày đầu tiên đi học
Rồi cuộc sống bận mải cứ thế trôi đi trôi đi, chúng tôi không có điều kiện về thăm lại chốn cũ nơi xưa. Nhưng cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi lại nhớ về làng quê nhỏ bé của mình, nơi đã giúp tôi cất giữ những tháng ngày thơ ấu thật đẹp. Và hình ảnh ngày đầu tiên đi học, hình ảnh người thầy đầu tiên lại hiện về trong kí ức của tôi với niềm kính trọng và biết ơn.
Thời gian
Thời gian không là của cải Để cho ta mãi kiếm tìm Hết rồi làm ra sẽ có Thời gian không là hoa trái
Chiều mưa không quên
Vâng, suốt đời con không thể nào quên. Buổi chiều mưa bố con mình về muộn Nhà thì xa, mặt trời mây phủ kín Đường trong rừng mau tối quá đi thôi.
Nhà văn TÔ HOÀI – một người thầy đặc biệt
Với tôi, suốt những ngày ấu thơ, nhà văn Tô Hoài mãi còn in đậm những kỷ niệm khó quên, khi tôi vừa chập chững bước vào cái “ngưỡng cửa” của thế giới văn chương. Đến bây giờ, đã qua bốn mươi năm, đã trở thành cô giáo với gần ba chục năm trên bục giảng. Với hai ba tập sách đứng tên riêng và rải rác những sáng tác in trên các báo…Vậy mà, mỗi lần nhớ về thời xa ấy, một cảm giác trước mặt tôi, Tô Hoài – Bóng hình Ông vẫn mãi còn như quả núi thật xa lạ mà quen gần, ấm áp. Ông là người bác, người thầy … Sao quá đỗi tận tâm, hiền thương và nhân hậu ….