- NGUYỄN MINH TÂM
Cụ Đa
Đã lâu con chẳng đến tòa Nên không gặp Cụ để mà kính thăm Nhưng lòng con vẫn đăm đăm Nhớ về bóng Cụ mát trăm năm rồi
Bẫy
Đời bao nhiêu cạm bẫy Cứ giăng mắc linh tinh Nào bẫy tiền bẫy tình Bẫy gì gì chẳng biết Mắc bẫy thì nguy thiệt Chẳng chết cũng bị thương Chả cứ gì dân thường
Thiên địa nhân hợp nhất
Sáng ra Trời vẫn thế thôi Và Đất cũng vẫn thế rồi, khác đâu Trời thì cao, Đất lại sâu Thương Người ở giữa còn đau kiếp người.
Sự cố
Đang xử thì mất điện phòng xử tối như bưng Nỗi buồn nhảy tưng tưng Tối nên không thấy rõ Ồ, chỉ là sự cố Mang tính chất khách quan Cớ chi mà bất an Tòa mình đâu có lỗi
Tự vấn
Phiên tòa ở ngoài đời Bị cáo đứng trước vành móng ngựa Khi phiên tòa lương tâm đã mở Không biết bị cáo mình sẽ đứng ở đâu?
Hai thể
Rời phiên tòa với bao mỏi mệt Lão lại về đây bạn với thơ Bao nhiêu buồn bực tiêu tan hết Thể bây giờ như thực như mơ Thực, còn đọng lại bao tình huống Cứ vẩn vương vấn vít trong đầu
Tủi thân
Sếp theo cơ chế thị trường Phận em lính, phải theo đường sếp thôi Tưởng đâu cuộc sống yên rồi Ai ngờ giông gió đến hồi nổi lên