- TRẦN HUYỀN TÂM

Với biển
Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man.


Vô thường
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần Anh đưa tôi đi biển thì trời lại mưa bão. Mưa lớn, gió gào, biển động. Thật khiếp sợ khi phải chứng kiến cảnh biển cả nổi giận. Mà trước đó đang là biển rất bình yên. Lần nào cũng vậy, buổi chiều trước khi cơn bão tới, chúng mình đã được hưởng những giây phút biển thảnh thơi.


Tạp cảm ngày đi xa
Đã xa rồi những ngày tháng ngu ngơ Chuyện hôm qua rồi chẳng còn ai nhớ Lời vu vơ từng đau như dao cứa Nhẫn nhịn an hòa đã khép lại sân si. Dẫu biết rằng giữa ta chẳng có chi


Diệu khúc Sen
Ta đến bên đời gieo một nốt nhạc trong Một nụ hoa Ưu Đàm thánh khiết Bên diệu khúc “Thất huyền cầm” da diết Nở đóa Sen vàng ngời ngợi tháng năm. Những vũ trụ thanh tân


Chuyện đời của lá
Búp trên cành, những búp lá xinh xinh Ngày mới đến chợt mở bừng con mắt Vui như thể mọi hân hoan náo nức Cứ ùa về, cứ đến, tự nhiên thôi.


Mòn đêm chờ đợi
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Ngọn gió, đường cây tím tái


Trăm năm tựa một giấc mơ
Tuổi hai mươi ta như sợi nắng mai Góc phố yên bình thắp chùm phượng đỏ Con dế vô tư ngủ ngon lành trong cỏ Nụ tầm xuân xanh mát những đường thơ. Tháng ngày trôi,thêm một nhịp đôi mươi
