- TRẦN HUYỀN TÂM
Những dấu yêu gửi lại
Tôi gặp Phạm Minh Châu vào mùa hè năm 1980, tại Lớp bồi dưỡng dành cho các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn thơ do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, lúc đó Châu chưa tròn 11 tuổi. Sinh ra ở miền quê lúa Thái Bình, Châu và nhóm Búp chúng tôi đã có chung một khung trời kỷ niệm với những mối cơ
Hương sắc phù sa
“Mưa đền cây, em đấy hiền hòa Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc. Đáp đền cho anh những gì đã mất Để cuộc đời này mãi mãi bắt đầu yêu.” Đó là mấy câu thơ trích trong bài thơ “Mưa đền cây” của một thành viên Nhà Búp đến từ làng vườn Thuận Vy, một cô gái có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết và nét mặt dịu hiền, khả ái: Nguyễn Thúy Hằng.
Tôi đã có một người thầy như thế
Ông là Người Thầy đặc biệt của Nhóm Búp, là người đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, cách gieo vần, cách kết hợp sao cho thật “nhuyễn” thật “hay” các ngôn từ, vần điệu, hình ảnh và cảm xúc trong một bài thơ. Ông là người đã đưa tôi
Ca khúc: Nhớ phút chia tay - Quách Ngọc Hiếu - Trần Huyền Tâm - Nguyên Minh
Thời gian ơi hãy dừng chân lại Địa cầu ơi hãy quay ngược vòng đi Để cho ta khỏi sống cảnh chia ly Không vội vã, như buổi đầu gặp gỡ Khoảng trời xanh gặp chùm hoa phượng nở
Nơi yêu thương cất tiếng gọi mời
Dường như mùa đều tụ hết về đây Náo nức những cung đường dập dìu hoa trái Phượng đỏ nhành xuân níu chân hè ở lại Tím Bằng Lăng lưu mãi bước thu về. Phú Nghĩa mùa này bụi đất đỏ chân quê
Ngân lên từ cội nguồn bến mở
Cầm trên tay tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu, tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Một miền ký ức xa xôi tưởng chừng đã rơi vào quên lãng bỗng vụt sáng lên, nhắc tôi nhớ lại những ngày xưa yêu dấu, được chung lớp chung thầy với Hiếu ở Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình cách đây gần nửa thế kỷ.
Nụ cười hoa sen
Đẹp hơn ánh dương ban sớm Thơm ngát mặt đường, lấp lánh ánh huy Những đóa hoa sen tươi thắm diệu kỳ Theo bàn tay em toả quang rực rỡ.