
- TRẦN HUYỀN TÂM

Chuyện đời của lá
Búp trên cành, những búp lá xinh xinh Ngày mới đến chợt mở bừng con mắt Vui như thể mọi hân hoan náo nức Cứ ùa về, cứ đến, tự nhiên thôi.
Mòn đêm chờ đợi
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Ngọn gió, đường cây tím tái
Trăm năm tựa một giấc mơ
Tuổi hai mươi ta như sợi nắng mai Góc phố yên bình thắp chùm phượng đỏ Con dế vô tư ngủ ngon lành trong cỏ Nụ tầm xuân xanh mát những đường thơ. Tháng ngày trôi,thêm một nhịp đôi mươi
Chỉnh thể
Sông đã cạn dòng, sao mát mái chèo xuôi? Một bàn tay vỗ không thành tiếng được, Một bàn chân không thể cùng sóng bước, Thiếu kim chỉ giờ, sao tỏ được thời gian?
Sen ngời tinh khôi
Để rồi, vào khoảnh khắc tinh mơ của một buổi sáng mát lành, mình được ngồi giữa một đầm sen mênh mang ngan ngát hương đưa. Thấy mình như vừa đi qua một giọt sương trong veo. Như vừa đi qua một cơn mưa ấm nồng. Như vừa đi qua một khoảng trời đắm xanh đáy nước.
Biển, nỗi nhớ và Em
Chuyện xảy ra vào buổi trưa một ngày cuối Xuân. Thêm một lần tôi đến với biển mà không có Anh. Biển Tam Thanh hoang sơ lao xao nắng gió. Tôi đã cố ý chọn một góc yên tĩnh để tận hưởng cảm giác chỉ một mình với biển xanh êm,
Chiều Mộc Miên
Rải xuống thềm xuân một chấm nhớ thăng tròn Một khoảng lặng mang tên màu nắng quái Một nốt huyền khoan tháng ngày mê mải Một móc đơn xa ngái bóng trăng gầy.



