- TRẦN HUYỀN TÂM

Chiều Mộc Miên
Rải xuống thềm xuân một chấm nhớ thăng tròn Một khoảng lặng mang tên màu nắng quái Một nốt huyền khoan tháng ngày mê mải Một móc đơn xa ngái bóng trăng gầy.


Khi chạm vào nỗi nhớ
Một lần, “cơn gió ham chơi” là tôi vô tình lạc vào vườn ký ức, bất ngờ bị nỗi nhớ gọi tên. Thế là lại có cớ để nói về cái nhớ, cái quên của bản thân mình. Và đây là một nỗi nhớ có tên. Nỗi nhớ có tên là một bài thơ tình đầu tiên tôi viết năm tôi 18 tuổi.


Chênh vênh
Thức giấc sớm hơn mọi ngày. Có cảm giác lòng mình mềm đi, như chợt được sống trong nỗi nhớ nhung, giữa không gian xung quanh thật yên lặng, thật là khó tả. Cảm giác này cho mình thấy rằng tâm thái của chúng ta không phải lúc nào cũng bình lặng ấm êm và bất biến.


Trải lòng với tháng Ba
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời


Ngày xuân vui khúc tương phùng
Đã thấy Xuân ngời vời vợi trên cao Không gian xưa tịnh nguyên màu xưa cũ Chiều nhẹ lơi, lơ thơ tơ nắng rủ Chút lạnh cuối mùa thoang thoảng đường mây.


Xuân về
Khoảng trời đầy mây dường như chật hơn Gió cứ nhẹ tênh trên hàng cây lặng Lãng đãng sương buông hay mưa giăng mỏng Trời đất vào xuân... sao gợi nhớ quê nhà.


Vòng tay thiên thần - Vũ Hiển - Trần Huyền Tâm - Thương Uyên
Em nâng niu ngày xưa trên tay Bình yên, bình yên... Nghe xốn xang lời môi men say Bình yên, bình yên... Em nghe tim mình đang hát Lời thương tiếng thương tròn đầy
