- TRẦN HUYỀN TÂM

Đông lạnh thương về
Chiếc lá thu vàng mang nỗi nhớ đi xa Để gió phập phồng mòn đêm trăn trở Mưa lây rây rắc ngàn chấm nhớ Thoảng mơ hồ mắt cỏ khói chiều lơi.


Khoảng cách giữa lời
Có một lời khuyên thế này: Nói ít đi và lắng nghe nhiều hơn chính là cách để bạn điều chỉnh tâm thái của mình. Bởi vì người nói nhiều sẽ đánh mất đi vẻ đẹp của sự yên lặng.


Kìa Xuân đang tới!
Thoáng thấy cái giá buốt Khẽ luồn qua kẽ tay Chấm lạnh vẫn thoảng bay Mơ hồ hàng mi ướt.


Xuân đến bình yên
Dặt dìu từng chùm hoa nắng Se sẽ buông lơi dịu dàng Khẽ khàng nụ mưa tơ mảnh Mặt hồ mắt sóng rợi xanh.


Diệu phúc Xuân
Rét đã cạn, hơi may thôi héo hắt Ấm chớm nồng, nắng hây hẩy gió đông Búp chồi non sóng sánh giọt mai hồng Hoa hớn hở nở đoá cười rạng rỡ.


Thử
Chiều về buông hạt châu sa Hình như Trời rắc phù hoa thử người. Thả dây dò đáy giếng đời Mang đêm dài vắn thử cơi đựng trầu.


Thất tình
Đã có bao giờ bỗng dưng bạn phải bận rộn với nhiều tin nhắn, nhiều tâm sự của bạn bè, chỉ vì một lý do không mới là người ta đang bị “thất tình” đây? Hình như ai cũng có chung một chia sẻ, một nhắn gửi, rằng mình muốn buông, muốn thoát, mà sao khó gỡ quá. Cái chữ “tình” này, một khi nó đã vướng vào ai, mắc vào ai thì nó “bám” dai lắm. Nếu bạn đã từng có dịp được bận rộn với chia sẻ như vậy thì hãy cùng tôi “đối diện với thế giới ảo, bỏ lại đằng sau lô nhô loài người”, để tản mạn về cái sự nhớ, cái sự quên, và sâu hơn chút nữa là về chữ Tình.
