
- TRƯƠNG MINH HIẾU

Một chiều với biển
Nhấp giọt nước vào môi Tôi ùa ra với biển Những ngọn sóng dâng mình không giấu diếm Cồn cào, chát mặn lòng sâu Nào biết rằng biển có từ đâu
Thương cò đồng xa
Lạy trời đừng vội đổ mưa Đồng xa dấp díu cò chưa kịp về Gồng ghềnh cong vít đòn tre Liêu xiêu vai gánh, nón mê gió vùi Mồ hôi ướt đẫm khoai bùi
Nơi này ta đã từng quen
Nơi này ta đã từng quen Nước mùa đã cạn, hương sen đã tàn Tay chưa nâng kịp phím đàn Lời ca bỏ ngỏ, lỡ làng cung thương
Đèn đỏ, đèn xanh
Đây đèn đỏ, kia xanh rồi Em thì chẳng đợi, còn tôi phải chờ Đèn ơi, đỏ đến bao giờ Lũ thì sắp cuốn phăng bờ sông yêu Rõ là đường vắng hai chiều Ta bên này một đâu liều tạt ngang
Trước cơn giông
Giận dữ gì Mà trời tung gió lốc Cát bụi hắt mặt người bầm dập Ngổn ngang mây sẫm sịt bầu trời Lá chưa vàng đã lìa cành chới với Sông trở mình ùng ục trào sôi Con thuyền hãi hùng lao về bến đợi
Bố ơi, con làm mẹ rồi!
Bố ơi, con làm mẹ rồi!Bố nghe con nói qua đôi mắt nhìn Ngỡ chênh chao sóng lặng chìm Mầm cây tách vỏ, hoa tìm hương đưa Ba hai năm, tự ngày xưa Một câu chuyện kể như vừa hôm qua Bố đi công tác xa nhà
Bờ mốc
Làng trên, làng dưới quê tôi Bờ mốc làm vạch chia đôi hai làng Thuở xưa gói ghém họ hàng Quẩn quanh chẳng mấy khi sang nhau cùng Bây giờ xóm láng tương phùng



