- Sáng tác mới
Một miền quê chưa một lần ghé thăm Chỉ nhận biết qua những lời ngoại kể sao thấy thân thương gần gũi thế Ngỡ như là nơi đất ấy lớn lên. Tuổi chín mươi tóc ngoại màu sương...
Vẫn là ngọn núi ấy phải không em Bao năm rồi núi có còn xanh thế Bao năm rồi đá có còn bền bỉ Ngả tấm lưng đỡ từng bước chân người! Bà Rá quê em thành nỗi nhớ khôn nguôi...
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Rồi một ngày chúng mình sẽ xa nhau, Sinh, Lão, Bệnh rồi đến kỳ phải đến. Hàng tỷ năm rồi, Thuyền nào không rời bến? Có bao thuyền đã ngủ dưới đại dương?...
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa...
“Sau khi báo Nhân văn đình bản, Phùng Cung bị đình chỉ công tác và sau đó tập trung cải tạo suốt 12 năm tại các nhà tù Hỏa Lò, Bất Bạt, Yên Bái, Phong Quang…” Đó là đoạn trích từ Lời giới thiệu của Ban biên tập Nhà xuất bản Hội nhà văn cho tập thơ Xem đêm của nhà thơ Phùng Cung, xuất bản năm 2011....
Không hiểu sao hễ cứ tắt ánh mặt trời là lòng lại thấy bồn chồn muốn trở về nhà, dù biết chắc mình sẽ là người đầu tiên mở cổng. Giờ này, cầm chắc con đi học thêm vẫn chưa về, còn chồng thì đang cụng ly với mấy ông bạn vàng ở một quán cóc nào đó....
Ngọa tân thường đảm (tiếng Hàn: 와신상담 ; tiếng Hán: 臥薪嘗膽 ), trong đó ngọa - nằm, tân - củi, thường - nếm trải, đảm - mật. Tất nhiên, câu này đích thị là "nằm gai nếm mật" của Việt Nam rồi. Xem ra cách nói người Việt kinh khủng hơn người Triều/Hàn và người Trung khi nằm hẳn trên gai chứ không......
Tám năm rồi gấp sách Có bao giờ lại nghĩ đến hôm nay. Ta bồi hồi nâng ngọn bút trên tay Kỷ niệm bâng khuâng Những ngày thơ bé... Tám năm rồi Ta mang sức trẻ...
Có lẽ ngàn năm rồi Ta chưa gặp lại nhau Tuổi bốn mươi Em vẫn còn khờ khạo Chẳng thể quên Một thời ta đau đáu Ngày nhớ nhau Đêm còn mơ thấy nhau...
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Chiều đông! Vài chiếc lá đa rớt nhẹ trong gió chiều hiu hắt! Một cánh buồm nâu nhẹ lướt trên sông! Chiều Đông miền Bắc bầu trời u ám! Một người lữ khách đi dọc triền đê!...
Anh lên đường khi tròn tuổi hai mươi Chia tay chị bên dòng sông quê mẹ Vượt Trường Sơn anh vào nam đánh Mỹ Cánh cửa đêm đêm khép đợi anh về...
Ừ nhỉ, mình đã lên Đà Lạt, Xa lắm rồi, Cái thuở thông trăm tuổi, Nắng thủy tinh, Sóng sánh ngọt mật ong... Bao nhiêu năm muốn một ngày trở lại, Lò sưởi xưa , bên người ấy,...
Ví như sự biết ơn cần thể hiện bằng hành động, ví như trong cuộc sống hãy lựa chọn những người chân thành, có tri thức và không cư xử bạo lực, không hành động ích kỷ, cũng đừng tham lam những đồng tiền không phải của mình, vân vân và mây mây....
Đã lâu con chẳng đến tòa Nên không gặp Cụ để mà kính thăm Nhưng lòng con vẫn đăm đăm Nhớ về bóng Cụ mát trăm năm rồi...
Ta mắc nợ tháng ba Câu hò hẹn không đến Bao nhiêu lời thương mến Ta mắc nợ tháng ba Lời yêu xưa đã già Mỏng manh như sương khói...
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời....
Bà nội tôi sinh ra trong một gia đình dòng dõi quan chức, con gái họ Đỗ ở làng Đa Phú huyện Hưng Hà. Bà về làm dâu nhà tôi cũng là gia tộc dòng dõi nhất vùng...
Vượt qua nhiều thành phố, thị xã, thị trấn những dãy hàng hóa sầm uất, những nhộn nhịp người xe, những ảo não nhạc vàng và rậm rật nhạc ngoại, chúng tôi lọt về với tĩnh lặng ngọt ngào một vùng quê Đông Hưng...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!