- Sáng tác mới
Mở đầu “Khúc Tâm du” là một bài thơ thi sĩ Trần Huyền Tâm viết tặng cho người bạn thưở học trò khi chị mới tròn 15 tuổi nhưng thật thú vị thay “Tôi muốn” lại trở thành tuyên ngôn nghệ thuật của nhà thơ ngay từ buổi đầu cầm bút...
Nguyễn Diệu Liên tên thật là Nguyễn Thị Liên, sinh năm 1973, quê biển Diêm Điền – Thái Thụy - Thái Bình, nơi dòng sông Diêm Hộ đỏ nặng phù sa uốn khúc, hòa vào biển lớn - nơi trên bến, dưới thuyền tấp nập là đầu mối giao thương với các thành phố Nam Định, Hải Phòng bằng đường biển, đường sông - nơi......
Cách đây không lâu, Sharon Stone – nữ diễn viên nổi tiếng thế giới đã nhắc đến từ “nghiệp” trong một cuộc phỏng vấn với truyền thông về chuyện động đất tại Trung Quốc....
Thật ra đến hôm nay gã cũng không biết đã đi qua bao nhiêu con sông, bao nhiêu cây cầu. Mà không chỉ có gã bao người khác cũng vậy. Có ai biết một đời người biết được mình đã đi qua bao cây cầu, bao nhiêu con sông cơ chứ!...
Học cách hiểu về thất bại là một kỹ năng ít được nói đến, nhưng lại rất cần trong cuộc sống. Chúng ta thường nghĩ rằng thất bại là cái xảy đến với mình từ bên ngoài: Chúng ta không có một mối quan hệ tốt, hay đã có một mối quan hệ mà kết cuộc thật đau thương;...
Đã xa rồi những ngày tháng ngu ngơ Chuyện hôm qua rồi chẳng còn ai nhớ Lời vu vơ từng đau như dao cứa Nhẫn nhịn an hòa đã khép lại sân si. Dẫu biết rằng giữa ta chẳng có chi...
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Đời người Xòe bàn tay Nắm bàn tay... Trong con nít đã hiện hình ông lão Manh nha thóc đã xa xa hạt gạo Sữa mẹ ngọt lành chắt từ đắng từ cay...
Chiều nay se se lạnh, gió heo may mênh mang trong cái nắng hanh hao cuối mùa thu, Ngồi trong quán cà phê quen thuộc lặng nhìn dòng xe cộ giăng giăng như mắc cửi ngoài kia, từng dòng người hối hả ngược xuôi tất bật chạy theo những mục đích, ý nghĩ của riêng mình....
Trời đừng nắng nữa trời ơi Cải con nó héo nữa rồi nó đau. Lần đầu mình biết đến 2 câu ca dao này là khi thầy Lê Thái Phong giảng về Văn học dân gian cách đây đã hơn 40 năm....
Vừa rực rỡ thế ban mai Mới trưa đã nhuốm hình hài hoàng hôn Đêm về bỗng thật mình hơn Hoa tàn, trăng lặn, mây buồn, mưa dai....
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ....
Năm xưa đan áo tặng người Tay đan lòng nhớ, người thời biết không Hỏi Thuyền còn nhớ Bến sông Hỏi Xuân còn nhớ mùa Đông năm nào...
Một chiều lưu lại chốn này Lời yêu thương ngợp tháng ngày phù hoa. Ôm mình cho cạn niềm xa Cho vơi thương nhớ, cho nhoà đớn đau
Ví dầu còn có kiếp sau Ba đào lạc bước sạch làu chơi vơi....
Ngoài nớ bây chừ Gió lạnh lắm không Hàng me còn xanh Liễu còn buông lá Sương còn mong manh Tự tình với cỏ Có còn mưa nhỏ Ướt áo em tôi Ngoài nớ bây chừ...
Giá anh đừng quên em nhanh thế Chắc mùa đông không đến sớm thế này Giá có thể nắm tay nhau lần nữa Em sẽ chờ dẫu bạc cả tháng năm...
Vào Thu. Những cây Bạch dương ngả bóng ven sông bắt đầu ngả sang mầu vàng rực rỡ, thanh bình. Những ai từng trải nghiệm mùa Thu ở châu Âu hay Bắc Mỹ hẳn khó quên. Tâm đối cảnh mà sinh tình, sinh sự....
700 năm sau khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết Bàn, tại nước Kệ Tân ở miền Bắc Ấn Độ có một long vương hung ác tên là A Lợi Na xuất hiện, thường nổi gió to sóng lớn nhiễu hại dân chúng, gây ra những tai họa rung trời chuyển đất....
Một thời đất mẹ bên sông Phù sa nhuộm đỏ, mênh mông bãi bồi Bao năm nay đổi thay rồi Chỉ dòng sông mẹ muôn đời vẫn trôi Bến nay lạnh lẽo thưa người...
Em còn nhớ hay là không níu giữ Bóng thời gian, góc phố cuối con đường Bến đò xưa, dòng sông ấy chiều buông Hoa sứ rụng, trên con đường kỷ niệm...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!