- Sáng tác mới
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Một chiều lưu lại chốn này Lời yêu thương ngợp tháng ngày phù hoa. Ôm mình cho cạn niềm xa Cho vơi thương nhớ, cho nhoà đớn đau Ví dầu còn có kiếp sau Ba đào lạc bước sạch làu chơi vơi....
Xuân chợt về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới Tôi gặp hoa, hoa chỉ cười không nói Cánh hoa nào vừa nở mới trong tôi?...
Ý nghĩ ngoái về một khoảnh không gian Thấy quá khứ lỗi lầm vỗ về tàn canh sáng Mỗi vẩn vơ, mỗi mỏi mòn năm tháng Bước miên man... quên cả lối đi về...
Chiều mưa Có cơn gió trái mùa lạc bước thềm xác lá Lòng chợt rét như chưa từng buốt giá Xuýt xoa tìm, tay lạnh, ngón chơi vơi....
Cảm ơn một chùm hoa dại Đưa ta về lại mùa Đông Cảm ơn mùa Đông mênh mông Đưa ta về dòng sông rộng Cảm ơn một chiều gió lộng Đem thuyền về lại bến sông...
Đó là một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa…...
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Bỏ công chưng cất nắng trời Một chiều cả rét rót mời gió Đông Rót men cho má thêm hồng Cho môi thêm ấm tiếng nồng lời say Ngọt ngào ấp ủ đôi tay Bình yên riêng gửi tháng ngày nhiễu nhương....
Nhớ lại chuyện ăn của sinh viên thời bao cấp. Thời kỳ ấy có ăn là sướng rồi, chỉ cần no đâu cần ngon. Có khi là cơm với bo bo, bánh mì hấp, khoai Tây luộc chấm đường…...
Cảm ơn một chùm hoa dại Đưa ta về lại mùa Đông Cảm ơn mùa Đông mênh mông Đưa ta về dòng sông rộng Cảm ơn một chiều gió lộng Đem thuyền về lại bến sông Cảm ơn người mang mơ mộng...
Em còn nhớ hay là không níu giữ Bóng thời gian, góc phố cuối con đường Bến đò xưa, dòng sông ấy chiều buông Hoa sứ rụng, trên con đường kỷ niệm...
Một mùi hương thoảng qua Thơm thảo quá Một làn gió vờn bay Em về đâu Tháng Mười Lá vàng rơi trên phố cũ Rưng rưng một chiều Thu rất thu …...
Một lần cái nắng say ngà Xô ngày đổ nửa ánh tà vào đêm Để chiều nương cánh gió mềm Tìm ai giăng tím nỗi niềm ngu ngơ...
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Đời người rất ngắn ngủi. Nó tựa như một giấc mộng kê vàng. Phật gia giảng rằng: Nhân thân nan đắc, Phật Pháp nan văn. Có được thân người là trân quý lắm, bởi một sinh mạng phải tu bao nhiêu kiếp trong luân hồi mới có thể có được cái thân người. Vì vậy, khi đã có thân người rồi thì phải biết quý......
Tháng Tám! Tháng của uẩn ức những lời ngâu. Tháng của rám cháy những hạt nắng. Tháng của thẫn thờ những dải mây trắng ngàn năm đợi chờ, chờ đợi, để rồi, trong một khoảnh khắc chợt buông mình thoảng hút vào đáy mắt trời xanh thẳm. Tháng của ngu ngơ nỗi niềm xa cách, dẫu biết rằng nỗi buồn đã cất......
Gió bên gió, dùng dằng bờ cỏ Mưa tiếp mưa, sũng lối cò về Dòng sông nhỏ, cây cầu cũng nhỏ Nơi mẹ nằm, nấm cỏ, triền đê. Con thắp nhang trong nỗi tái tê Mẹ ở đâu giữa mênh mông hư ảo?...
Cao xanh ươm hạt nắng mềm Một chiều theo gió lạc miền phù hoa. Long lanh mắt ngọc tay ngà Xuôi miền dâu bể nhạt nhoà khói sương Thiên di xa ngái dặm trường Quảng Hàn, Ô Thước vô thường là đây....
Sống riết rồi cũng trải qua hết, nào là đường hầm tối hun hút, rồi đường đèo dày đặc sương mù, hay những cơn sóng giận dữ của biển cả. Sống riết rồi cũng biết. Rằng ta sẽ gặp người cần gặp, người chỉ cần đi sượt qua thì cũng chỉ sượt qua, người phải đi sẽ đi, người nên ở sẽ ở lại....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!