- Tản Văn
Tháng Tám trời mưa
Chủ nhật - 30/08/2020 20:33
Tháng Tám! Tháng của uẩn ức những lời ngâu. Tháng của rám cháy những hạt nắng. Tháng của thẫn thờ những dải mây trắng ngàn năm đợi chờ, chờ đợi, để rồi, trong một khoảnh khắc chợt buông mình thoảng hút vào đáy mắt trời xanh thẳm. Tháng của ngu ngơ nỗi niềm xa cách, dẫu biết rằng nỗi buồn đã cất trong tim cho niềm vui dâng tràn mi mắt. Tháng của viên mãn niềm tin yêu trao gửi nơi nhau cho bao khát khao Thu đang cháy tấc lòng Hè…
Tháng Tám! Trời vẫn cứ mưa mãi! Năm nay mưa nhiều hơn thì phải. Nhìn cảnh đất trời giận nhau, sóng mắt sũng nhàu những nước là nước, chợt thấy thương lắm những sắc màu không thể khởi tươi. Thương màu trắng cứ nhờ nhờ. Thương màu vàng cứ nhợt nhạt, bủng beo, chẳng phải cái rờ rỡ của vạt nắng trưa đang vào độ đằm. Mưa như thể làm cho cái nắng, cái gió cũng chợt thành ngơ ngác, ngác ngơ.
Em đi qua một khoảnh trời ngâu
Chớp nhì nhằng ướt nhòa vầng mây bạc
Thương cái gió bên lối mòn ngơ ngác
Nắng không về khơi màu áo tinh khôi.
Thương lắm những trái ổi đang bị ngâu vầy. Mưa nhiều thế, chẳng biết rồi có còn đọng lại cho trái ổi vô tư kia chút hương vị ngọt ngào của những ngày nắng ấm. Để rồi, những kẻ ngu ngơ như mình có thể lấy lại được cái cảm giác nao nao trong nỗi niềm mong đợi riêng chút hương vị ngọt ngào đượm nồng của mỗi ban trưa.
Biết rằng, phải có duyên phận rất sâu đậm, rất sâu đậm, thì mới đi chung trên một con đường, đến cùng một nơi, gặp lại cùng một người. Mà thấy thương lắm vợ chồng Ngâu đã mấy ngàn năm cứ xa xa cách cách.
“Bao nhiêu đôi lứa tìm về
Mùa thu làm chứng lời thề yêu thương
Sao người cứ mãi tha phương
Gặp nhau chỉ để mưa tuôn. Nát lòng!”
(Hồng Oanh)
Thương lắm những cánh chim Ô, chim Thước bao năm chịu rét kết cầu hợp duyên. Tưởng rằng đã thiện giải cho chúng rồi, tưởng là duyên đã hết rồi, mà hình như nợ vẫn còn. Vẫn cứ dai dẳng, đeo bám. Vẫn cứ ngẩn ngơ, vụng dại. Vẫn cứ đa đoan, lụy tình.
Tháng Tám thương về một khoảnh trời ngâu
Thương cái đa đoan, cuộc tình vụng dại
Cánh Ô, Thước luỵ tình ngâu kết lại
Uẩn ức nỗi niềm Ngưu - Chức hợp - tan.
Thấy thương lắm những tâm hồn thi sĩ cứ đối cảnh mà sinh tình sinh sự. Những câu thơ mà họ viết, đọc đi đọc lại, vẫn không hiểu là họ đang nói tiếng lòng mình hay nói hộ lòng người đây.
Mưa cho mình hay mưa cho ai mà sũng nước cả trong lẫn ngoài, cả trên lẫn dưới, cả ngang lẫn dọc. Để lòng người cứ ngẩn ngơ tìm kiếm, hoài mong. Đâu rồi Tháng Tám của những yêu thương tròn đầy, của viên mãn những niềm vui, niềm tin và ước vọng, của khởi đầu cho một mùa thu ngập tràn thương yêu nở hoa từ bi trên mỗi nỗi niềm!
Bỗng dưng lòng những thầm mong sao cho có nhiều người thả tiếng lòng mình vào khoảng không bao la nơi có muôn vàn chấm nhớ, chấm thương kia, để tháng Tám trời mưa ngâu như thế này sẽ không còn đẫm ướt hàng mi. Để Tháng Tám yêu thương lại lung linh những giọt nắng vi diệu. Để lòng người lại ngân nga:
Cám ơn Mặt Trời, cho tôi cuộc đời!
Cám ơn cuộc đời, cho tôi một người!
Cám ơn một người, cho tôi một chiều!
Cám ơn một chiều...
Trần Huyền Tâm